“Không không không!” Đối mặt câu hỏi của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U trả lời ngay. “Chỉ cần được ở bên nàng, nơi nào cũng tốt.”
Khóe miệng Thần Nhứ hơi cong lên, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc. “Ta phải nhắc nhở nàng, chúng ta đã xuất sư. Nếu muốn trở lại Phi Diệp Tân sống quãng đời còn lại, dựa theo quy củ của thư viện, nhất định phải từ bỏ tất cả thân phận. Tới lúc đó, chúng ta đều không phải là công chúa, sau lưng cũng không có một quốc gia ủng hộ. Nàng hãy nghĩ kỹ.” Thân là người thừa kế Chưởng viện gắng sức bồi dưỡng, vẫn luôn trợ giúp Chưởng viện quản lý thư viện, Thần Nhứ hiểu rõ mỗi một quy định của thư viện.
Cảnh Hàm U thờ ơ nhún vai. “Thế thì sao? Ta không quan tâm danh hiệu công chúa.”
Thần Nhứ gật đầu, âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Dù nàng hiểu rõ Cảnh Hàm U, biết Cảnh Hàm U sẽ không hối hận. Nhưng khi Cảnh Hàm U xác nhận lại lần nữa, nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. “Hàm U, ta sẽ cố gắng kết thúc trận chiến này trong vòng nửa năm. Nếu có chỗ nào quá đáng, mong nàng có thể thông cảm.”
Cảnh Hàm U nhíu mày. “Nàng còn có chiêu bài lúc sau? Nửa năm?” Nàng lắc đầu, “Thời gian quá ngắn, nàng vốn không có cách dùng tiền bạc lật đổ nước ta.”
Thần Nhứ đi đến trước người Cảnh Hàm U, cúi xuống nói khẽ: “Đó là chuyện của ta. Ta đã nhận được thư của sư phụ. Lão nhân gia chê chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3552719/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.