Thần Nhứ quanh năm học nghệ tại thư viện Phi Diệp Tân, mà Dịch Già Tề thì đi theo phụ hoàng học tập quyền mưu đế vương. Hai người gặp nhau cũng không nhiều hơn so với những người khác.
“Lời này của muội…” Thái tử không đoán ra ý tứ trong lời nói của Thần Nhứ.
“Ta cảm thấy huynh muội chúng ta hẳn nên phân công. Ta quan tâm việc phục quốc, trị quốc an bang thì làm phiền Thái tử." Thần Nhứ đi theo Chưởng viện mười năm, học được không ít bản lĩnh trị quốc an bang, nhưng học được càng nhiều hơn là phải sát phạt quyết đoán như thế nào.
Dịch Già Tề nhíu mày. “Di Mẫn, muội... muốn binh quyền à?”
Thần Nhứ thầm thở dài, lắc đầu. “Thái tử không cần hoài nghi chủ đích của ta. Ta chỉ không muốn uổng phí bản lĩnh phụ hoàng dạy huynh.”
Dịch Già Tề lộ vẻ mặt xấu hổ, bởi vì bản thân lần nữa hiểu lầm Thần Nhứ, Thần Nhứ lại hoàn toàn không để trong lòng. Đế vương đa nghi, xưa nay không phải khuyết điểm. Nếu Dịch Già Tề có thể tin tưởng tất cả mọi người, nàng ngược lại phải đau đầu.
“Ý của muội là ta nên đặt nhiều công sức vào chuyện quản lý quốc gia hơn?” Dịch Già Tề rốt cuộc hiểu được ý đồ của Thần Nhứ.
“Không sai.” Thần Nhứ phủi phủi góc áo, một con bướm chẳng biết khi nào đậu lên góc áo vỗ cánh bay lên. “Như vậy mới là phúc của nước Dịch ta.”
Ở biên giới giữa nước Lịch và nước Vân, quân đội nước Lịch đang xếp hàng chỉnh tề. Các binh lính sĩ khí sung mãn, chờ đợi mệnh lệnh bên trên. Quân đội nước Vân bên kia cũng đã làm chuẩn bị để tùy thời nghênh địch. Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng làm sao cũng không nghĩ tới, nước Vân thế mà bắt lấy người Dịch Già hoàng tộc không thả, cho dù hai quân đối chọi ở đây cũng không tiếc.
Cảnh Hàm U biết đây là Thần Nhứ sắp xếp lúc sắp đi. Triều đình bên nước Vân do Vân Tĩnh công chúa Phùng Tĩnh Tô nắm giữ, thái độ vô cùng cứng rắn, kiên quyết không thả người. Nếu nước Lịch không đồng ý, cùng lắm thì khai chiến.
“Không biết Thần Nhứ cho Tĩnh Tô lợi ích gì.” Cảnh Hàm U vừa mới phụng mệnh vào cung, Hoàng đế triệu nàng để hỏi thăm ý kiến về trận chiến với nước Vân. Nàng kiên quyết phản đối việc khai chiến với nước Vân vào lúc này. Phía đông đã khai chiến với nước Dịch, nếu bây giờ lại đánh nước Vân ở phía tây, hai tuyến chịu áp lực tác chiến, cho dù nước Lịch có nhiều bậc thầy quân sự thì cũng không chịu được.
Lại về đại doanh Phi Vân Kỵ, Cảnh Hàm U thật sự muốn trực tiếp suất lĩnh Phi Vân Kỵ đến tiền tuyến đánh một trận đao thật thương thật, với nước Dịch hay nước Vân đều được. Nhưng nàng cũng rõ ràng, không tới bước đường cùng, Thần Nhứ tuyệt đối sẽ không chính diện đánh nước Lịch. Những thủ đoạn sau lưng này làm nàng khó chịu vô cùng. Nghĩ đến Thần Nhứ trong quá khứ, nàng không khỏi giận dữ nói: “Nàng ấy vốn là nữ tử ngay thẳng rộng rãi, bây giờ lại chỉ có thể giở trò âm mưu quỷ kế. Muốn phục quốc, lại hoàn toàn không dám đối kháng chính diện với nước Lịch, đây là nỗi bất đắc dĩ của nàng, cũng là nỗi bất đắc dĩ của ta.” Nàng muốn cầu một trận chiến mà không được, Thần Nhứ lại gắng sức tránh khỏi trận chiến này.
Tuy nhiên dù tránh thế nào, cuối cùng vẫn phải đánh một trận. Mùa đông năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi mốt, nước Lịch hạ tuyết thật dày, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc. Cảnh Hàm U rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ rời khỏi kinh thành, một mình cưỡi ngựa ngày đêm chạy tới nước Dịch. Sau năm ngày bốn đêm, nàng đến Hồng châu. Đêm nay, nàng nhất định phải ngủ một giấc đàng hoàng, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.
Nàng tùy tiện tìm một khách điếm, gọi một gian phòng. Sau khi tắm rửa liền ngã xuống giường ngủ. Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác được có người lặng lẽ đi vào phòng. Tiếng bước chân của người tới cực nhẹ, nhưng lại là tiết tấu Cảnh Hàm U quen thuộc. Người vừa tới gần giường, chỉ mới thở dài được một nửa thì đã bị Cảnh Hàm U kéo, trực tiếp đặt lên người nàng.
Trong bóng tối, khí tức quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, tất cả chưa từng thay đổi. Cảnh Hàm U không nói lời nào, xoay người một cái đã đặt người dưới thân. Cái hôn vội vàng rơi xuống như mưa.
Có thể làm Cảnh Hàm U động tình như vậy dĩ nhiên chỉ có Thần Nhứ. Lúc này Thần Nhứ cũng không nói chuyện, chỉ bị động nhận lấy nụ hôn không tính là dịu dàng của Cảnh Hàm U.
Hơi thở của hai người càng ngày càng vội vàng. Thần Nhứ thật vất vả tránh ra một chút, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Hàm U.”
Cảnh Hàm U rốt cuộc dừng lại rồi ngẩng đầu. Trong bóng đêm, Thần Nhứ chỉ nhìn thấy đôi mắt Cảnh Hàm U sáng dọa người. “Nàng gầy đi.” Thần Nhứ sờ lấy gương mặt Cảnh Hàm U, tình ý dịu dàng đều chất chứa trong ba chữ này.
“Sau khi nàng đi, không ngày nào ta được ngủ ngon. Thần Nhứ, ta vốn định giữ lời hứa, một năm sau lại tới tìm nàng, thế nhưng ta vốn dĩ làm không được. Nếu không nhìn thấy nàng lâu thêm chút nữa, ta sẽ phát điên mất.” Cảnh Hàm U vùi đầu vào hõm cổ của Thần Nhứ, nhẹ giọng nỉ non.
“Nhìn tiền đồ của nàng này.” Trong lời nói của Thần Nhứ có sự cưng chiều ngay cả nàng cũng không nhận ra.
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn gặp nàng.” Cảnh Hàm U nhẹ tay kéo mở thắt lưng của Thần Nhứ, “Ta chỉ muốn có được nàng.”
Một đêm này, Thần Nhứ bỏ ra sự kiên nhẫn và dịu dàng lớn nhất của mình, uyển chuyển hầu hạ trên giường. Trời dần dần sáng, nàng bị chơi đùa hung ác ngắm nhìn Cảnh Hàm U ngủ thật say, không khỏi nắm chặt chăn mền, cùng Cảnh Hàm U thiếp đi.
Một giấc này ngủ thẳng đến giữa trưa. Khi Thần Nhứ tỉnh lại đã thấy Cảnh Hàm U đang nhìn mình mà cười. Chỉ là, ánh mắt thỏa mãn kia là sao đây? Nàng đưa tay che mắt Cảnh Hàm U, “Lần này nàng hài lòng rồi chứ?”
“Sao hài lòng dễ vậy được?” Cái tay dưới chăn của Cảnh Hàm U lại rục rịch.
“Ai!” Thần Nhứ nhíu mày. “Thân là chỉ huy sứ Phi Vân Kỵ mà lại tự ý rời vị trí. Nếu phụ hoàng của nàng biết, nàng sẽ lại bị phạt. Mau trở về đi. Với lập trường của nàng và ta, chúng ta vốn không nên gặp nhau.”
“Nhưng nàng vẫn cố ý đến Hồng châu gặp ta." Cảnh Hàm U gần như chơi xấu mà ôm chặt người vào lòng, xe nhẹ đường quen dụ dỗ ra sự nhiệt tình của Thần Nhứ, cho đến khi nàng tức giận thở hổn hển, đến khi đuôi mày khóe mắt nàng đều nhiễm sắc quyến rũ. Cảnh Hàm U đơn giản yêu chết dáng vẻ Thần Nhứ bị buộc đến cực hạn lộ ra sự vũ mị. Nàng không nhịn được mà cúi đầu cắn đầu vai của nàng ấy, thấy nàng ấy co rúm lại, Cảnh Hàm U nở nụ cười thỏa mãn.
Hai người cứ như thế quấn quýt trên giường một ngày, mãi cho đến khi bụng phát ra tiếng kháng nghị vang trời, Cảnh Hàm U mới cho nàng xuống giường. Hai người chải đầu rửa mặt đơn giản, sai tiểu nhị đưa đồ ăn vào phòng.
“Hôm nay hãy trở về đi.” Thần Nhứ đề nghị lần nữa.
“Để ta nhìn nàng thêm chút nữa.” Cảnh Hàm U đặt đũa xuống muốn đưa tay, bị Thần Nhứ dùng ánh mắt ngăn lại.
Lúc sau hai người đều yên lặng ăn cơm, không nói thêm lời nào. Ăn xong cơm chiều, tiểu nhị dọn bát đũa rồi lui ra ngoài. Hai người ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt trời chiều ngả về tây, nhìn ánh nắng chiều đỏ đầy trời. Thần Nhứ tựa vào lòng Cảnh Hàm U, lẳng lặng nhìn mây cuốn mây bay trên thinh không.
“Nàng lại phát triển nữa, phụ hoàng nhất định sẽ xuất binh." Cảnh Hàm U nói.
“Ta biết bàn về sức chiến đấu, quân đội nước Dịch không so được với quân đội nước Lịch. Nhưng nàng tin không, điểm mấu chốt trong việc giành lại nước Dịch cũng không nằm ở sức chiến đấu của quân đội hai bên.” Thần Nhứ thả lỏng cơ thể của mình, gần đây, vì trì hoãn việc chính diện khai chiến nước Lịch mà nàng phải vắt hết óc.
“Ý nàng là kinh tế của nước Lịch có thể sẽ xảy ra vấn đề?”
Thần Nhứ quay đầu, lại bị Cảnh Hàm U thừa cơ trộm hương thành công. “Nói chuyện nghiêm túc với nàng. Đừng nói ta làm sư tỷ mà lại ức hiếp sư muội, sư phụ đã từng dạy làm thế nào để lấy tiền bạc làm vũ khí chiếm các quốc gia.”
Cảnh Hàm U đặt đầu lên vai Thần Nhứ, “Nàng thành thật tiết lộ thủ đoạn của nàng như vậy, ta ngược lại phải hoài nghi một chút.”
Thần Nhứ bất mãn lắc đầu vai một cái, làm cho đầu của Cảnh Hàm U không có chỗ nghỉ. “Nàng tin hay không cũng được. Ta cho rằng mục đích của chúng ta là giống nhau, nhưng xem ra nàng không nghĩ như thế."
“Sao vậy được?” Cảnh Hàm U cười làm lành. “Ta biết nàng suy tư nhiều. Không muốn hai nước có thêm thù mới. Đây cũng là điều ta cố gắng tránh khỏi.”
Thần Nhứ xoay người, mặt đối mặt mà ngồi xuống, “Hàm U, dù có thể phục quốc thành công hay không, ta nhất định phải cho bá tánh nước Dịch một câu trả lời thỏa đáng.”
Lòng Cảnh Hàm U chùng xuống một chút, nàng không hỏi Thần Nhứ sẽ bàn giao bằng cách nào. Bởi vì với hiểu biết của nàng với Thần Nhứ, nàng đã đoán được đại khái. “Thần Nhứ, đừng quên, nàng cũng phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng.”
“Ta biết.”
Hai người một mực hàn huyên tới đêm khuya, dường như không thể nói hết lời, nhưng nơi này dù sao không phải nơi Cảnh Hàm U nên ở lại lâu. Trước khi trời sáng, Cảnh Hàm U đã rời đi.
Thần Nhứ tựa bên cửa sổ, nhìn Cảnh Hàm U cưỡi ngựa rời đi, trong lòng chợt cảm thấy vắng vẻ. Nàng cười tự giễu một tiếng, từ khi nào mà mình trở nên mềm yếu đến vậy?
Thẩm Oánh đẩy cửa tiến vào. “Công chúa, thuộc hạ đã thông tri ven đường không làm khó Nhu Gia công chúa.”
Thần Nhứ gật đầu. “Đừng truyền ra ngoài chuyện Hàm U nhập cảnh.”
“Thuộc hạ rõ.”
Thời tiết càng ngày càng lạnh. Thần Nhứ không yên tâm mà từ Hồng châu về tới trấn Tỏa Quan. Thái tử Dịch Già Tề vừa vặn có việc thương lượng với nàng, hai người cuối cùng quyết định năm sau sẽ dời đại bản doanh từ trấn Tỏa Quan đến thành Thiên Dĩnh. Dù sao thành Thiên Dĩnh là thủ đô nước Dịch, mặc dù như thế sẽ gây nên sự chú ý và trấn áp của triều đình nước Lịch. Tuy nhiên vương nghiệp di dời, bọn họ sớm muộn phải lộ ra lá bài này, đây là sự phản kháng với triều đình nước Lịch, cũng là câu trả lời cho bá tánh nước Dịch.
Sau khi về nước, Cảnh Hàm U nhanh chóng viết tấu chương về nỗi lo lắng tiền bạc, kết hợp lời Thần Nhứ nói, dâng lên triều đình. Hoàng đế Cảnh Đằng đọc xong thì không dám lơ là, triệu gấp quan viên Hộ bộ thảo luận phương án ứng đối. Chư vị quan viên không hổ là người của Hộ bộ, cấp tốc đề xuất mười mấy sách lược ứng đối. Đồng thời, ngân lượng quốc khố mà Hộ bộ phân phối dùng cho nước Dịch có thể sẽ gặp vấn đề. Bị động phòng ngự hiển nhiên không phải tác phong của Hoàng đế Cảnh Đằng. Hắn hạ lệnh cho một đội quân đóng ở nước Dịch trực tiếp xuất phát về phía trấn Tỏa Quan.
Quân đội đến trấn Tỏa Quan lại vồ hụt. Dân chúng địa phương nói đội ngũ của Dịch Già Tề đã xuất phát từ ba ngày trước. Đi đâu thì không ai hay. Thủ lĩnh của đội quân báo cáo lên trên, nhận được mệnh lệnh là đóng quân tại trấn Tỏa Quan.
Ngày lại ngày trôi qua, người dân nước Lịch cũng không cảm nhận được sự căng thẳng khẩn trương vô cùng của đại chiến. Ngược lại là gần đây trong tay dư dả, mua không ít thứ. Bá tánh đều vui vẻ ra mặt, lại làm cho Cảnh Hàm U càng ngày càng lo lắng. Song, khi nàng phái người ra đường xem xét một phen thì lại không thu hoạch được gì.
Lịch cũ, mùa xuân năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi hai, Thái tử Dịch Già Tề dời đại bản doanh của mình đến thủ đô thành Thiên Dĩnh. Ba ngày sau, Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng hạ lệnh trấn áp. Thế là binh tiến vào thành, chiến sự hết sức căng thẳng.
Cùng một ngày, khi triều đình chuẩn bị cho chiến tranh thì phát hiện với cùng một lượng bạc, cầm tới thị trường thì chỉ mua được hai phần ba đồ vật lúc đầu. Biến hóa này lập tức được triều đình nước Lịch chú ý. Quan viên Hộ bộ đã phái người điều tra giá hàng ở kinh thành. Kết quả điều tra chính là giá hàng tăng lên nhanh chóng, nguyên nhân là do trong tay bá tánh có rất nhiều bạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]