Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ khác thường mà hạ thấp tốc độ, ngược lại dính vào kiếm Thanh Hồng của Cảnh Hàm U. Thân kiếm Thanh Hồng bừng sát khí bốn phía, chạm vào kiếm Liệt Thiên thì lại không còn bao nhiêu. Cảnh Hàm U thắc mắc, sao có thể như thế được?
Tuy hai người là đệ tử có địa vị cao nhất thư viện Phi Diệp Tân, nhưng cũng không biết rõ quá khứ của các sư phó trong thư viện cho lắm. Võ công của Giang Phong Mẫn bá đạo kịch liệt, có một vài chiêu thức sát khí quá nặng, được Chưởng viện yêu cầu phải sử dụng cẩn thận. Hai người đều không hiểu lắm, Giang Phong Mẫn là một người vô ưu vô tư, sao lại có sát khí nặng đến thế?
Thần Nhứ nhớ mình đã từng hỏi sư phụ, sư phụ không trả lời nàng. Ngài ấy chỉ nói mỗi người đều có quá khứ riêng. Tính tình càng rộng lượng, đau đớn trong quá vãng càng nhiều. Chỉ có kẻ từng đối diện với cái chết mới có thể thấu triệt.
“Nàng thất thần!” Cảnh Hàm U nhắc nhở.
Thần Nhứ nghe vậy vội vàng hoàn hồn. Kiếm Liệt Thiên chỉ xéo lên trời, một luồng chân khí tụ lại. Cảnh Hàm U chỉ nhìn thấy lam hà * trên chín tầng trời như bị một kiếm xé trời dẫn xuống, ngưng tụ trên mũi kiếm Liệt Thiên. Trong nháy mắt, kiếm Liệt Thiên đâm về Cảnh Hàm U, một vệt lam hà rời kiếm mà ra, chạy thẳng về phía nàng. Cảnh Hàm U thấy thế cũng biết uy lực của nó rất lớn, không dám đỡ. Mũi chân nàng chĩa xuống đất, nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3541953/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.