“Thân là “bề trên”, hình như rất dễ nghiện, hửm?”
--------------------
Nghe Cảnh Hàm U lên án, Thần Nhứ cố gắng nhớ lại, rốt cuộc biết Cảnh Hàm U đang nói đến cái gì. Sau đó nàng quay đầu lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà liếc người đằng sau một cái, cảm thấy bản thân thích người như vậy cũng là mắt mù.
Cảnh Hàm U không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Thần Nhứ, dù gì trong mười năm sớm chiều ở chung tại Phi Diệp Tân, bị sư tỷ khinh bỉ cũng chẳng phải lần một lần hai. Hiện giờ nàng đang vội vàng lưu lại dấu vết thuộc về mình trên cần cổ trắng nõn của Thần Nhứ.
“Nàng…” Thần Nhứ vừa định mở miệng trách cứ thì cảm thấy gáy đau xót, nàng bị Cảnh Hàm U tàn nhẫn mà cắn một cái. “Nàng đừng quá đáng!” Lời tuy thế, giọng nói run nhè nhẹ thì vẫn tiết lộ quá nhiều cảm xúc.
“Sẽ không quá đáng. Lát nữa trở về đại doanh sẽ phải bận, bây giờ vừa hay không có việc gì.” Cảnh Hàm U vừa nói vừa kéo vạt áo Thần Nhứ ra.
“Cảnh Hàm U!” Tay Thần Nhứ khống chế cổ tay Cảnh Hàm U, thở hồng hộc nói: “Nàng thật là được voi đòi tiên!”
“Sư tỷ…” Vẻ mặt tủi thân lại xuất hiện.
“Nàng còn như vậy ta sẽ đá nàng xuống xe!” Sư tỷ không lay động.
Quả nhiên sư tỷ khôi phục vũ lực là khác. Nghĩ đến lúc trước có thể trực tiếp dùng sức mạnh khống chế, hiện giờ… Ai! Hiện giờ cũng chỉ có thể nhớ lại lúc trước.
Trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3516425/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.