“Ở bên cạnh nàng, ta thật vui vẻ. Dù… dù tương lai xảy ra chuyện gì, nơi này…” Nàng kéo tay Cảnh Hàm U tới trái tim của mình, “Nơi này có nàng.”
--------------------
Trở về doanh trại thấy Linh Âm an toàn, Thần Nhứ rốt cuộc yên tâm.
“Về sau nếu có đi ra ngoài thì hãy mang theo kiếm Liệt Thiên của nàng.” Cảnh Hàm U không yên tâm mà nói. Nhắc tới kiếm Liệt Thiên, trong lòng nàng có chút hâm mộ. Đó là thanh kiếm sư phụ coi trọng nhất, ngài ấy không nỡ lấy ra làm bội kiếm, thế mà lại tặng cho Thần Nhứ.
“Muốn nhìn thì cầm lên nhìn, bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng này cho ai xem?” Thần Nhứ cười, gỡ kiếm Liệt Thiên ra khỏi giá giao cho Cảnh Hàm U.
“Đây là sư phụ cho nàng.” Cảnh Hàm U làm bộ nói.
“Thì sao?” Thần Nhứ áp sát, gần đến mức nghe thấy hơi thở của hai người. “Ta cũng là người của nàng rồi.”
Cảnh Hàm U suýt nữa bị sặc nước bọt. Dù biết rõ sư tỷ đang chọc nàng nhưng vẫn thoả mãn vô cùng. Tuy nhiên, lúc nàng đang muốn động tay, Thần Nhứ lại lùi ra xa. “Nàng luôn trêu chọc ta.” Cảnh Hàm U bất mãn. Trêu người xong lại không cho chạm vào, đây không phải việc một cô nương tốt nên làm.
“Đầu nàng bớt nghĩ tới những thứ đó đi. Xem xong kiếm Liệt Thiên thì đi làm việc.” Thần Nhứ đột nhiên hóa thành người giám hộ, áp bức Cảnh Hàm U nỗ lực làm việc.
Kiếm Liệt Thiên ra khỏi vỏ, doanh trại tràn đầy ráng màu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3513451/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.