Hai canh giờ, trọn hai canh giờ. Sắc trời đã sớm tối đen, bên trong tẩm điện mới truyền đến một tiếng gọi: "Trần Tâm."
Trần Tâm kích động đến sắp khóc, lập tức lên tiếng đi vào tẩm điện. Những người khác cũng hô mừng một tiếng.
Cảnh Hàm U tựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt. "Đi nấu canh sâm cho Thần Nhứ uống."
"Công chúa, người thì sao?" Trần Tâm đương nhiên quan tâm chủ tử của mình.
Cảnh Hàm U lắc đầu, "Ta không sao. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Ngươi gọi Tái Phúc vào, ta có lời muốn hỏi."
Tái Phúc tiến đến, Cảnh Hàm U hỏi nàng toàn bộ chuyện đã xảy ra, khi nghe tới hương Vong Linh là tản ra từ khăn tay của Dịch Già Mạc Ly, nàng vô thức quay đầu nhìn Thần Nhứ vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường.
"Không có việc gì, ngươi coi sóc Thần Nhứ thật tốt, có chuyện gì lập tức gọi ta." Cảnh Hàm U thật sự không chống đỡ được, đi đến thiên điện nghỉ ngơi.
Một đêm này, là lần đầu tiên hai người không ngủ chung giường.
Thần Nhứ mơ một giấc mơ rất chân thực. Nàng mơ thấy mình lại về thành Thiên Dĩnh của nước Dịch. Dân chúng cả thành đều ra đường nghênh đón Dịch Già hoàng tộc bọn họ về nước. Đột nhiên, trong đám người có người lấy ra một viên hương Vong Linh. Sau đó, tất cả bách tính đều lấy ra viên hương Vong Linh. Thậm chí… người Dịch Già hoàng tộc cũng như thế. Khắp nơi tràn ngập mùi thơm của hương Vong Linh khiến nàng không có chỗ trốn. Nàng không trốn, nàng nhìn bách tính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/245769/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.