Nàng không sợ chết, nhưng nàng không muốn chưa làm được gì đã chết đi. Nàng không muốn bại dưới tay Cảnh Hàm U, nàng muốn cho Cảnh Hàm U biết, sư tỷ chung quy là sư tỷ, nàng sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
--------------------
"Nói thì đơn giản. Nước mất nhà tan, ngay cả ta cũng bị giấu trong hoàng cung nước Lịch của nàng, đi đâu để tìm mấy người kia đây?" Thần Nhứ thở dài, thấy Cảnh Hàm U còn muốn mở miệng, nàng xua tay ngăn lại: "Chuyện cỏ Uẩn Kết nàng không cần phải nhọc lòng nữa, nó cũng không phải linh đan diệu dược, không có không được."
"Lúc nào cũng thiếu thốn nàng." Cảnh Hàm U đau lòng nói.
Thần Nhứ bỡn cợt nhìn nàng một cái, "Nàng thiếu ta còn rất nhiều, là ta rộng lượng, không tính toán với nàng mà thôi." Giọng điệu như vậy, mềm mại lại có chút trách móc, làm Cảnh Hàm U động lòng không ngớt. Tay nàng đang muốn hành động, lại nghe cung nữ ngoài cửa nói: "Công chúa, đến giờ dùng bữa rồi ạ."
Ngượng ngùng rút tay về, vẻ mặt Cảnh Hàm U có chút không tự nhiên, tâm trạng Thần Nhứ thì dường như rất tốt, mỉm cười ra cửa.
Mấy ngày nay, dưới sự cứu chữa toàn lực của Thái y viện, cái thai của Tần tu viện rốt cuộc ổn định lại. Thần Nhứ luôn nói đứa nhỏ này trải qua nguy hiểm, tương lai là người có phúc.
Hồi âm của Phi Diệp Tân cuối cùng cũng đến. Thần Nhứ nhìn chữ viết quen thuộc, viền mắt ươn ướt. Nàng biết sư phụ thương nàng, thế nhưng nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/2081764/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.