Dù có thể khôi phục nội lực hay không, nàng vẫn là Dịch Già Thần Nhứ trời quang trăng sáng. Không phải Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch, không phải Thuận Ân quận chúa của nước Lịch, nàng chỉ là đại đệ tử của Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân.
------------------
Một ngày một đêm, ròng rã mười hai canh giờ, đối với Thần Nhứ, mọi thời khắc đều là giày vò. Mỗi lỗ chân lông trên người nàng như bị kim đâm, đau đớn khó nhịn, thế nhưng nàng vẫn phải tập trung tinh thần. Nội lực dần dần ngưng tụ lại nhưng vẫn rất ít, ít đến mức hoàn toàn không đủ để phá tan cửa ải sinh tử cuối cùng.
Thật sự không được sao? Thần Nhứ đã mệt đến độ khó thở nhưng không muốn từ bỏ vào lúc này. "Phốc..." Lần thứ hai vận công, khi nội lực tụ lại được một nửa, nàng đã phun ra một ngụm máu. Người cũng không chống đỡ nổi mà ngã trên giường.
Màn giường không gió mà bay. Thần Nhứ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi có dung mạo tuyệt mỹ đứng ở bên giường nhìn mình. "Tiểu... Tiểu Ly..." Nàng mở miệng, lại phun ra một ngụm máu, cũng không phải màu đỏ sẫm. Dòng máu đen chảy xuống giường, uốn lượn như một con rắn nâu.
Nữ tử đặt tay lên cổ tay Thần Nhứ, dò xét nội lực của nàng. "Đại sư tỷ, sư phụ nghe nói tỷ trúng độc khác ngoài "Hư Không", lo tỷ gặp nguy hiểm nên phái ta đến trợ giúp tỷ phá ải sinh tử." Cô gái này là môn hạ của Giang Phong Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/2057784/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.