Tuyết là tượng trưng cho sự lạnh lẽo. Băng là tượng trưng cho sự cứng nhắc vô hồn. Trái tim lạnh là tượng trưng của nỗi đau đã vô tình giày xéo, biến cuộc đời ta vốn dĩ có thể đón nhận những ấm áp của ánh sáng mặt trời trở thành sương mù dày đặc trong đêm đen. Đã từ bao lâu rồi, con người kia không thể mỉm cười thực sự? Đã từ bao lâu rồi, con người kia phải sống trong sự cô đơn?
Không phải hắn không biết yêu, mà là vì người hắn yêu không cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho người đó. Và hắn cũng không biết cách để thổ lộ tình yêu. Nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi đầy trời, trong lòng lại đầy rẫy những tâm tư không biết phải nói cùng ai. Người hắn yêu lại coi hắn là bằng hữu? Không! Hắn không muốn thế! Cuộc đời hắn vốn dĩ rất đơn độc, nhưng vì tình yêu khiến trái tim tưởng như rất già cỗi của hắn lại giống như một hạt giống đang đâm chồi nảy lộc.
Băng vì ánh mặt trời mà tan thành nước. Tuyết vì hơi nóng mà bay hơi. Trái tim của hắn vì tình yêu cháy bỏng mà tan chảy. Đời người luôn là vô tình như vậy. Lơ là một chút, con người ta sẽ sa chân lỡ bước cả đời. Nhất là vực sâu vạn trượng của tình yêu.