Chương trước
Chương sau
Edit: OwOw

​Tại thư phòng Mạnh gia, người đàn ông bắt chước quản gia Triệu phủ đặt điện thoại xuống. Mạnh Tự An nhấc kim từ của máy quay đĩa lên, âm thanh ồn ào bỗng nhiên biến mất.

​"Họ có tin không?" Dương Tú Thành khẩn trương hỏi.

​Phùng Thế Chân ngồi gác chân vững vàng, những ngón tay linh hoạt xoay cây bút chì.

​Hai phút sau, một chiếc điện thoại khác vang lên, Dương Tú Thành nhấc máy ngay lập tức.

​"Thuyền động." Hắn thở phào nhẹ nhõm, "Xong rồi!"

​Phùng Thế Chân hé miệng cười một tiếng, cầm phấn lên gạch bỏ dòng chữ đầu tiên trên bảng đen.

​"Kế tiếp xem bước thứ hai."

​Thuyền của Triệu gia hùng hùng hổ hổ lái đến bến tàu số bốn, Những người trên sà lan "Mặt trời mọc Côn Sơn" chờ đến mất kiên nhẫn, xách đèn dẫn họ tới gần. A Kim lưu tâm, đối phương mặc dù là người quen nhưng anh vẫn phải kiểm tra mật khẩu trước khi tiếp nhận thuyền.

​Người kia đã bị Mạnh Tự An thu mua, trong tay lại có mật mã mà Phùng Thế Chân đã phá giải, thuận lý thành chương đối mặt.

​"Triệu gia xảy ra chuyện!"

​"Ta biết!" A Kim vội la lên, "Mau dỡ hàng. Ta đang vội đi xem ông ấy thế nào!"

​"Nha, tiểu tử ngươi đúng là biết khoe mẽ lấy lòng!" Đối phương cười, tiếp đón thủ hạ khuân vác hàng hóa.

​Những người trên hai chiếc thuyền đã làm việc hơn một giờ đồng hồ để chuyển hết hàng hóa. A Kim không kịp chờ hạ thuyền, mang theo thủ hạ đi thẳng đến Triệu phủ.

​Hắn chân trước vừa đi, sau lưng đầu kia sà lan liền phát động, chậm rãi rời bến tàu, mượn bóng đêm che phủ, chỉ một lát sau liền biến mất ở cuối sóng nước mênh mông.

​A Kim chạy tới cổng Triệu phủ là lúc ba giờ rưỡi sáng, khoảng thời gian tối nhất trong ngày. Cửa sổ Triệu phủ cùng bầu trời trên đỉnh đầu giống nhau đều đen thui, chỗ nào giống như vừa mới xảy ra chuyện?

​Hai con chó săn Triệu gia nuôi ra sức gầm rú, kinh động đến người trong phòng.

​Triệu Hoa An nửa đêm bừng tỉnh, trong lòng hốt hoảng một hồi, đẩy người thiếp Nhật đang trần truồng trong ngực ra, quấn một chiếc áo choàng bông bước ra ngoài. Hắn mới đầu còn tưởng rằng là có người đến trả thù nhưng khi xuống đến dưới lầu thấy nhóm người của A Kim, lập tức cảm thấy không ổn.

​"Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Không phải bảo các ngươi trông coi hàng sao?"

​A Kim cũng đã sợ tới mức mồ hôi lạnh róc rách, giọng nói run run: "Chúng tiểu nhân nghe nói Triệu gia bị ám sát, liền đặc biệt tuân theo phân phó của ngài, đem hàng chuyển đến nơi an toàn, sau đó tới thỉnh an ngài..."

​"Ngươi nói nhảm gì vậy?" Triệu Hoa An tức giận gầm lên, như pháo nổ liên hồi rống liền mấy trận "Ta bị ám sát khi nào? Ai bảo ngươi chuyển hàng? Chuyển đến nơi nào?"

​A Kim thầm hô một tiếng xong đời, đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt nói: "Là Triệu gia ngài phát điện báo cho chúng tôi, bảo chúng tôi chuyển hàng đến bến tàu số bốn 'Mặt trời mọc Côn Sơn'. Đầu kia trên thuyền còn là Lí Tam Bảo cùng các huynh đệ dưới tay hắn, cũng đều biết ngài bị ám sát. Nhìn này, bức điện vẫn còn ở đây..."

​Triệu Hoa An thậm chí còn không nhìn vào tờ giấy, hắn giơ lòng bàn tay to như quạt hương bồ với đầy vết chai ném xuống một bạt tai đánh A Kim ngã xuống đất, vừa hung ác lấy chân đá liên tục vừa mắng: "Khốn nạn! Ta vốn không hề phát điện báo cho các ngươi ! Các ngươi cầm một tờ điện báo giả liền đem hàng của ta chuyển đi? Đầu óc đầy phân ngu xuẩn!"

​Máu mũi A Kim chảy dài, ôm chân Triệu Hoa An kêu rên nói: "Triệu gia tha mạng! Tiểu nhân đúng là nhận được mật mã điện báo, còn cố ý gọi điện thoại đến quý phủ. Quản gia trong phủ nói ngài bị ám sát, phát điện báo để chúng ta di chuyển hàng hóa."

​Quản gia bên cạnh không hiểu ra sao, cũng quỳ phịch xuống, "Lão gia minh giám, sau mười một giờ nhà sẽ khóa cửa, tôi liền về phó lâu ngủ, không thể quay lại nhận điện thoại được."”

​Triệu gia có ba cái điện thoại nội bộ, một cái ở phòng khách, một cái ở thư phòng, còn có một cái ở trong phòng ngủ Triệu Hoa An. Nếu điện thoại đổ chuông, Triệu Hoa An sẽ không thể không biết.

​Loại người nào có thể chặn đường dây điện thoại của hắn, đánh cắp mật khẩu liên lạc của hắn và dao động thủ hạ của hắn để chúng đem những món hàng giá trị liên thành chắp tay nhường cho người?

​"Lão Bát! Nhất định là hắn!" Triệu Hoa An tức giận muốn nổ phổi, đem toàn bộ tức giận tính lên đầu người hắn đánh ác liệt nhất, một cước đem A Kim đá văng rồi qua loa thay quần áo vội vã đi thẳng đến bến tàu.

​Lúc đến bến tàu đã là bốn giờ, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc chuyển hàng, chiếc sà lan kia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh từ lâu.

​"Tìm cho ta!" Triệu Hoa An nghiến răng nghiến lợi, tay vừa cầm súng vừa run, như muốn hung hăng bóp cò bắn chết mấy người cho hả giận, "Trong hôm nay nhất định phải tìm hàng về cho ta. Nếu không ta cho vợ con già trẻ nhà các ngươi lấp sông Hoàng Phổ!"

​A Kim mang theo thủ hạ lộn nhào chạy đi. Thế nhưng là thuyền đã đi vào sông biển làm sao có thể dễ dàng tìm thấy? Mọi người xuất thân đều là du côn lưu manh, cái khác không nói, bản lĩnh chạy trốn là gỏi nhất. Mắt thấy Triệu Hoa An giận điên lên đến mức không để ý, bọn hắn giả bộ đi tìm hàng, càng đi càng xa, thừa dịp trời tối tất cả đều chạy trốn.

​Triệu Hoa An đứng trên bến tàu bị một trận gió lạnh thổi tới mới hồi thần lại, phát giác bọn A Kim có đi không về, nhất thời tức đến té ngửa.

​Cũng may có tên thủ hạ nhỏ con nhát gan, không chạy theo. Hắn nhanh như chớp chạy về nói: "Triệu gia, tôi thấy ở bến tàu số sáu có người đang xếp hàng hóa, trên thuyền có mấy cái thùng hàng giống như nhà chúng ta."

​Triệu Hoa An nghe xong, lập tức dẫn người vọt tới.

​Bến tàu số sáu đang có một chiếc tàu hàng loại trung đang chất hàng, trên thuyền đã chất đống mười mấy thùng hàng. Mấy thùng hàng đều được sơn một lớp màu xanh lá cây đậm, phía trên lẽ ra phải có một biểu tượng đầu ngựa màu trắng, lại bị người dùng sơn trắng phủ lên, chỉ có thể nhìn thấy một chút đường nét. Triệu Hoa An cầm tinh ngựa, chiều hôm qua tự mình nhìn chằm chằm thủ hạ đem súng ống đạn dược bỏ vào hộp có nền xanh nhãn trắng!

​"Hóa ra là ở đây!" Triệu Hoa An thấy chiếc thuyền kia đang nhổ neo, mắt thấy là phải lái đi, gấp đến độ giậm chân.

​"Không thể để cho bọn hắn chạy!" Có người vung tay hô to, "Đều lên cho ta, đem hàng cướp về! Mỗi người thưởng một trăm đại dương, ngươi chết thì nuôi một nhà lớn bé của ngươi!"

​Có trọng thưởng tất có dũng phu. Lời này vừa ra, quần chúng anh dũng, tiếng phụ họa liên tiếp, chộp lấy vũ khí liền vọt tới. Triệu Hoa An nghe không đúng muốn quát bảo ngưng lại nhưng thủ hạ đều đã xông ra ngoài, khiến cho đối phương chú ý. Một trận ác chiến đã bộc phát, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

​Bọn hắn chuyến này có ba mươi, bốn mươi người, mỗi người đều là cường tráng hán tử trong tay cầm súng. Một đám người như mãnh hổ hạ sơn phóng tới thuyền hàng, giơ súng lên liền nhằm hướng đối phương mà bắn. Người của đối phương ngoại trừ thợ thuyền, chỉ có hai mươi người canh gác. Triệu gia ở trong tối bọn hắn ở ngoài sáng, Triệu gia lại đánh bọn hắn trở tay không kịp. Sau một phen mưa bom bão đạn, người của đối phương chết thì chết, trốn thì trốn, tan tác như chim muông.

​Trong tiếng mắng chửi, thủ hạ Triệu gia phách lối cười to nói: "Dám cướp hàng của Triệu gia chúng ta , ăn mười bảy mười tám cái tim gấu mật báo. Cũng không đi hỏi thăm một chút Triệu gia Triệu Hoa An Đại Minh chúng ta!"

​Triệu Hoa an thấy thế mừng rỡ, phấn khởi mà cho một người chạy trốn một phát súng, rồi nghênh ngang lên thuyền.

​Lúc này chân trời đã bắt đầu dần dần sáng lên. Triệu Hoa An không dám trì hoãn, lập tức dẫn người kiểm hàng, chuẩn bị để cho thuyền của mình đến lấy. Nhưng theo từng cái thùng hàng được mở ra, thần sắc đám người thay đổi.

​Trong rương xác thực chứa súng ống đạn dược. Bên trong rơm rạ là một miếng đạn pháo, súng trường tiêu chuẩn kiểu mới, một hộp đạn tinh xảo.

​Quá tinh xảo mà lại in bằng tiếng Anh cùng ký hiệu một con đại bàng dang rộng đôi cánh.

​"Triệu gia" phó tướng của Triệu Hoa An cả gan nói, " Đây là hàng của chúng ta sao? Cái này giống như... Là hàng nước Mỹ ..."

​Triệu Hoa An cảm thấy mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, hoảng hốt đến mức lồng ngực trống rỗng run rẩy.

​"Mở tất cả ra! Nhìn xem đến cùng chuyện gì xảy ra?"

​Thùng hàng toàn bộ đều mở ra, toàn bộ đều là hàng nước Mỹ chất lượng tiêu chuẩn. Hàng của Triệu Hoa An là hàng Nhật Bản, chất lượng trung bình, tất cả hàng gộp chung vào một chỗ, cũng không giá trị bằng một thùng hàng hộp đạn pháo cao xạ trước mắt này.

​"Xảy ra chuyện gì? Không phải là hàng của chúng ta sao?"

​Phó tướng làm ướt khăn tay lau đi lớp sơn trắng trên hộp, chỗ đó bôi lên không phải sơn, là vôi phấn. Phía dưới không phải là ký hiệu đầu ngựa như mọi người vẫn nghĩ mà là biểu tượng đại bàng của Mỹ.

​"Triệu gia" phó tướng đè thấp tiếng nói, "Xem ra, chúng ta hình như là đoạt sai hàng. Có điều tôi muốn nói, lô hàng này so với lô hàng của chúng ta đáng tiền nhiều, chúng ta ngược lại là kiếm lời..."

​"Thiên hạ có chuyện tốt như vậy mới là lạ." Triệu Hoa An trừng mắt liếc hắn một cái, nhớ ra cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn quanh, "Tiểu tử báo tin đâu?"

​Mọi người tả hữu tìm một vòng nhưng không thể tìm thấy. Tiểu hỏa tử lạ mặt kia tựa hồ báo tin xong liền biến mất không còn tăm hơi.

​"không hay!" Triệu Hoa An hung hăng nói, "Bị gài bẫy! Con hàng này đoạt không được!"

​Bọn thuộc hạ vẫn như cũ một mặt mờ mịt, "Triệu gia, con hàng này nóng phỏng tay, tranh thủ thời gian tháo dỡ đi bán lại là được. Chúng ta cũng không phải không có bán qua hàng nước Mỹ. Con hàng này bên trên cũng không có đánh mã hóa."

​Triệu Hoa An kinh nghiệm nhiều năm xông xáo giang hồ phát huy tác dụng, hắn kiên quyết lắc đầu, nói: "Việc này không bình thường! Đừng đụng vào đồ trong thùng hàng, chúng ta xuống thuyền. Nhanh!"

​Triệu Hoa An vừa nói vừa lùi mấy bước, quay đầu đi về phía cầu thang bên sườn tàu. Đúng lúc này, một tiếng súng giòn giã vang lên từ tòa nhà trên bến tàu, viên đạn cắt ngang bầu trời găm vào hòm đạn đang mở.

​Một cái chớp mắt này bị kéo dài. Triệu Hoa An quay đầu nhìn một cái, lập tức nhún người nhảy xuống dưới thuyền. Mà những thủ hạ phản ứng chậm một bước không có may mắn như vậy. Bị bom đánh trúng nổ tung, hết quả này đến quả khác, nghiền nát dễ như trở bàn tay. Con tàu như bị xé nát bởi một đôi bàn tay khổng lồ. Mảnh vụn tung tóe khắp nơi, ánh lửa ngút trời, trong nháy mắt mọi thứ đều bị nuốt chửng.

​Vụ nổ lớn làm chấn động toàn bộ bến tàu tạo ra một làn sóng không khí mạnh, cuốn tất cả các tàu gần đó va đập nghiêng lệch. Các thùng hàng lần lượt rơi xuống biển làm nước bắn tung tóe từng đợt to lớn. Một mảng lớn cửa sổ pha lê ở bến tàu đồng loạt vỡ tan, làn sóng không khí vô hình thậm chí còn nâng cả một mái nhà lớn, gạch ngói vụn bay tán loạn..

​Tầm mười thùng đạn dược, toàn bộ nổ hơn một phút đồng hồ mới xong. Con tàu bị tàn phá cháy rực lửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt làm cho người sởn hết cả gai ốc và nghiêng mình chìm vào trong nước.

​Những người dân sống gần đó đã bị vụ nổ đánh thức trong cơn mộng đẹp, họ bọc lấy áo khoác bông, mang giày lên, nhao nhao vây quanh hướng bên này. Mỗi gương mặt đều lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ và hoang mang không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

​Không ai để ý rằng trong làn nước tối đen như mực dưới con thuyền bên cạnh, một người đàn ông trung niên thân hình ướt đẫm chật vật leo lên, che lấy cánh tay đẫm máu, bước chân lảo đảo, thừa dịp hỗn loạn biến mất trong đám đông.

​Một mảnh bầu trời vừa bắt đầu phát ra ánh sáng màu lam đậm, phía đông mặt biển, ẩn ẩn những làn sóng ánh sáng tinh tế giống như những vệt lụa trắng.

​Vụ nổ ở bến tàu khiến không ít người hiểu lầm đó là đánh nhau, dắt vợ dắt con vội vàng rời nhà tránh né. Phòng tuần bộ và đội chữa cháy chạy đến hiện trường sau khi nhận được tin báo, cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh đến nhất thời nói không ra lời.

​Triệu Hoa An toàn thân thấm ướt, run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh đầu xuân.

​Vụ nổ kịch liệt đến nỗi chiếc thuyền to như vậy cũng bị đánh chìm, đám thủ hạ hắn mang tới đoán chừng là không còn đường sống. Hắn bởi vì phản ứng nhanh nhất nhảy xuống nước mà trốn qua một kiếp, nhưng vẫn là bị mảnh vỡ bắn ra làm bị thương cánh tay.

​Triệu Hoa An đi dọc theo bóng của toà nhà, tránh sự truy lùng của cảnh sát trên đường. Mà lại thời gian vẫn còn sớm, nhóm xe kéo còn chưa có ra đón khách. Triệu Hoa An đành phải đi bộ trong bộ quần áo ẩm ướt. Hắn ôm cánh tay thụ thương, chật vật như chó rơi xuống nước.

​Hắn bây giờ cũng không nắm chắc được đến tột cùng là ai ngấm ngầm mưu tính hắn, dù sao cừu nhân của hắn quá nhiều. Nhưng mà người có thể đem việc này sắp đặt kỹ càng như vậy, nhất định phía sau còn có chuẩn bị. Vì vậy hắn cũng không dám liên lạc với bất kỳ thủ hạ nào của mình, sợ tiết lộ hành tung, chỉ tính toán về nhà trước nhìn xem.

​Khi đi đến giao lộ nơi đặt dinh thự của Triệu gia, nhà thờ gần đó đang vang lên tiếng chuông buổi sáng, đã sáu giờ sáng.

​Sắc trời đã nửa sáng, trên đường lác đác xuất hiện người đi đường. Triệu Hoa An rụt đầu rụt cổ đi tới, chợt nghe sau lưng truyền đến âm thanh ầm ầm của ô tô . Hắn phản ứng theo bản năng tránh sang một bên đường, chỉ thấy hai chiếc xe chở đầy binh sĩ khí thế hùng hổ từ bên người lái qua, thậm chí còn hướng thẳng đến nơi ở của Triệu gia.

​Không thể nào?

​Triệu Hoa An đầu óc trống rỗng, một lát sau lấy lại tinh thần, mò theo góc tường mà đi.

​Hai chiếc xe quân sự kia phanh gấp, dừng lại trước dinh thự của Triệu gia, từ phía trên nhảy xuống mười mấy tên binh sĩ súng thật đạn thật, đập vài cái vào đại môn Triệu phủ rồi xông vào.

​Triệu phủ mấy giờ trước mới huyên náo qua, quản gia mang theo mấy người đầy tớ còn canh giữ ở bên trong đại trạch chờ Triệu Hoa An trở về, nhưng không nghờ chờ đến một đám binh sĩ hung thần ác sát.

​"Các ngươi từ đâu tới? Nơi này là dinh thự của Triệu lão bản, chủ tịch công ty Đức Sinh, các ngươi muốn làm gì? Mau gọi điện thoại đến phòng tuần bộ nói có người đến cướp bóc!"

​Sĩ quan cầm đầu một phát súng bắn nát máy điện thoại, ngạo mạn cười lạnh: "Tìm chính là Triệu lão bản của các ngươi. Hắn hai canh giờ trước dẫn người cho nổ súng ống đạn dược của quân đội chính phủ, chúng ta chuyên tới để bắt người, thanh tra tịch thu tài sản trong phủ. Động thủ cho ta!"

​Các binh sĩ cùng nhau tiến lên, bắt người xét nhà, mặc cho quản gia gọi nát họng, cũng không tiếp tục nửa chữ phí lời.

​Triệu phủ trên dưới mười mấy thê nhi già trẻ đang say sưa mộng đẹp thình lình bị một đám binh sĩ cầm súng lôi từ trên giường xuống, bị xua vào nhốt trong thư phòng. Trong Triệu phủ tất cả mọi thứ toàn bộ đều bị các binh sĩ vơ vét một lần, đáng tiền thì mang hết lên xe, không đáng tiền thì tất cả đều tiện tay đập phá.

​Hai con trai trưởng thành của Triệu Hoa An đều đang ở Vân Nam, trong nhà tất cả đều là một đám phụ nữ trẻ em, giờ phút này chỉ biết khóc rống kêu rên, vậy mà không có người nào có thể ra mặt làm chủ. Những binh lính kia cũng không chút nào thương hương tiếc ngọc, đem đồ vật chuyển xong, lại còn muốn đem người Triệu gia đuổi đi.

​"Lão gia nhà các ngươi phạm pháp, làm nổ nát tài sản giá trị trăm vạn của chính phủ, mảnh đất và nhà ở của các ngươi bây giờ đều đã nhập vào của công." Sĩ quan dẫn đội thanh âm lạnh lùng nói, "Cho phép các ngươi mỗi người mang chút đồ vật thường dùng của mình sau đó dọn ra ngoài đi."

​Trong nhà thứ đáng giá đều bị tịch thu sạch sẽ, người Triệu gia giờ phút này còn gì có thể cầm? Đám người bị binh sĩ áp giải về phòng, chỉ vội vàng thu dọn vài bộ quần áo, sau đó liền bị đuổi ra khỏi cổng Triệu phủ.

​"Nếu lão gia nhà các ngươi trở về tìm các ngươi, nhất định phải nhanh báo cáo cho phòng tuần bộ. Hắn hiện tại có thể là phạm nhân hàng đầu, bắt được có thưởng." Sĩ quan vứt xuống một câu, mang theo thu hoạch lớn chứa đầy xe quân đội nhanh chóng đi. Triệu phủ có thêm cái khoá cùng một đôi giấy niêm phong giữ cửa.

​Người Triệu gia tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, bị gió lạnh thổi đến thấu xương mới lấy lại tinh thần, nhất thời khóc đến lảo đảo. Bọn hạ nhân Triệu gia từng người đã sớm thừa dịp hỗn loạn cuốn gói bỏ chạy. Người quản gia trung thành duy nhất thì bị đám binh sĩ kia mang đi, nói muốn thẩm vấn.

​Hàng xóm xem náo nhiệt vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, nhưng không có một ai đi lên thăm hỏi tương trợ.

​Triệu gia đến nơi đây cũng không quá nửa năm, gia phong thối nát, làm việc dung tục, hàng xóm đều không thích cùng bọn họ qua lại. Bây giờ xem nhà bọn họ không may bị tịch thu, kẻ đồng cảm có nhưng là còn không có đồng cảm đến mức tiếp nhận bọn họ về nhà mình nghỉ chân.

​Cũng may có cái phu nhân nhà bên nhắc nhở: "Lão gia nhà các ngươi không phải ở bên ngoài còn có một biệt thự nhỏ sao? Nếu là lão gia các ngươi đặt mua, cũng coi như nhà của các ngươi, có thể đi nương nhờ."

​Người Triệu gia nghe xong thấy có đạo lý, ba người thiếp cũng đã sớm khó chịu hai cô bồ nhí kia dụ dỗ lão gia đem đồ vật đáng tiền đều chuyển vào trong biệt thự nhỏ, vừa vặn nhân cơ hội này tới cửa vơ vét một phen.

​Thế là đội quân nương tử Triệu gia xốc lại tinh thần chiến đấu, phái hai cậu bé vào trong thành liên lạc với thuộc hạ Triệu Hoa An cùng bằng hữu cũ các nơi, nhóm nữ nhân thì đại quy mô hướng biệt thự nhỏ bắt đầu đi.

​Ở góc xa hẻo lánh không ai chú ý, Triệu Hoa An mặt âm trầm nhìn xem vợ con lớn bé khóc lóc hò hét, bước chân đang tại chỗ vừa dịch chuyển, nhưng không có tiến lên, mà là từng bước lui lại, rốt cục quay người nhanh chóng rời đi.

​Những thứ đáng giá trong nhà bị tịch thu không có gì đáng ngại, thế nhưng là những công văn tư liệu cùng tư ấn của hắn lại rơi vào trong tay quân đội . Hắn không có ấn tín, muốn liên lạc thủ hạ đều bất tiện.

​Triệu Hoa An cũng không biết làm sao lại nổ thuyền của quân đội chính phủ. Thuyền quân đội chính phủ làm sao lại phổ thông như vậy với chỉ có một vài người bảo vệ?

​Hắn càng ngày càng cảm thấy đây là một cái bẫy rất lớn, mà mình có lẽ từ rất sớm trước kia liền đã giẫm vào.

​Mà Triệu gia cho dù bây giờ có phong quang đến đâu cũng bất quá là thương nhân thôi, đừng nói là người giàu mới nổi, cho dù là "phú khả địch quốc" (tư nhân có giá trị tài sản ngang hàng cùng của cải quốc gia, ý chỉ cực kì giàu có),đối mặt quốc gia thật sự, cũng giống như chuồn chuồn lay cây, có thể dễ dàng bị một ngón tay ấn chết.

​Chính phủ nói hắn làm nổ súng ống đạn dược, cho dù hắn vô tội, hắn cũng chỉ có thể ôm tội danh này nhận xuống. Huống chi bây giờ hắn không có bằng chứng nào để làm sáng tỏ sự trong sạch của mình!

​Triệu Hoa An một bên bước nhanh, một bên nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

​Nhà là không có cách nào trở về, biệt thự nhỏ cũng không thể đi. Hắn tự mình hiểu lấy, chỉ cần hắn lộ diện một cái, sợ rằng những người phụ nữ kia từng người đều sẽ tranh nhau chen lấn báo cáo hắn. Thuộc hạ tâm phúc hôm qua đã hao tổn hơn phân nửa, còn lại nếu không bị bắt đi cũng tạm thời không thể tin. Không bằng trước nén giận, tìm một nơi dàn xếp xuống, sau đó liên lạc với hai đứa con trai ở Vân Nam. Dù sao hắn còn có sản nghiệp, buông tha cái mâm Thượng Hải, chờ khi nào trở về Côn Minh rồi từ từ mưu tính.

​Triệu Hoa An nửa đêm đi ra ngoài, trên thân ngay cả tiền đồng đều không có mang, khẩu súng đáng tiền duy nhất cũng rơi xuống nước. Hắn vừa đói vừa rét, quần áo ướt đẫm, vết thương trên cánh tay trái chừng dài hơn ba tấc, sâu đủ thấy xương, không xử lý không được. Nghĩ đến chính mình lăn lộn giang hồ mấy chục năm, dù cho lúc còn là thiếu niên ra xông xáo, cũng không có chật vật như lúc này.

​Triệu Hoa An suy đi nghĩ lại, đi tới dinh thự của Dung gia.

​Sắc trời đã sáng rõ, cảnh xuân tươi đẹp. Tài xế Dung gia đã lái xe đến dưới cửa hiên, chuẩn bị đưa hai vị tiểu thư đi học. Dung phu nhân mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu tím, bọc lấy khăn quàng cổ len sơn dương, tiễn nữ nhi ra ngoài.

​Triệu Hoa An đứng trên con đường vỉa hè đối diện cổng dinh thự Dung gia, ngắm nhìn bóng dáng Dung phu nhân vẫn còn quyến rũ, ngũ cảm tạp trần mà than một tiếng, suy nghĩ làm sao kêu bà ấy đi ra. Kể từ khi Dung phu nhân biết bộ mặt thật của trượng phu cùng Triệu Hoa An, liền đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Hoa An, bây giờ cũng không biết có hay không còn nhớ tình cũ mà chịu giúp đỡ hắn.

​Triệu Hoa An do dự, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng tiếng cười khẽ.

​Thanh âm kia quen thuộc nói không nên lời, mặc dù nhất thời phân biệt không ra, nhưng nó khiến hắn theo bản năng sợ hãi cảnh giác.

​Hắn bỗng nhiên quay ngoắt lại, nhưng bị một cái bao tải màu đen chùm vào đầu, ngay sau đó một cây gậy đánh cho hắn bất tỉnh.

​Dung Gia Thượng khoanh tay từ trong nhà kế bên đi ra, nhìn Triệu Hoa An bị người chuyển vào trong cốp xe sau, cùng thủ hạ của Mạnh Tự An hai bên ngầm hiểu ý gật đầu.

​Thế Chân quả thật đoán trúng. Khi cùng đường mạt lộ, Triệu Hoa An sẽ tìm đến Dung phu nhân xin giúp đỡ, bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.