Chương trước
Chương sau
Edit: G

Sáng sớm hôm sau, báo chí cả thành phố quản nhiên đều đưa tin về việc Dung gia bị ám sát. Vì để gây sự chú ý các tờ báo không ngần ngại đổ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, viết thành một câu chuyện ly kỳ kịch tính vô cùng. Lại bởi vì Dung Gia Thượng không tiếp nhận phỏng vấn, lại không lộ mặt, nên rất nhiều báo chí đều rất chắc chắn mà đưa tin là anh bị thương nặng, thậm chí không thể cứu được.

Chuông điện thoại của Dung gia từ sáng đến tối vang lên không ngừng, người thân bạn bè dù có liên quan hay không liên quan hay không liên quan cũng đều gọi điện đến hỏi thăm. Dung phu nhân bực mình đến nỗi đã dứt khoát ra lệnh cho người làm rút dây điện thoại, lúc này mới có thể yên tĩnh được.

Trên báo cũng có nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội cũng lên án tố cáo kẻ sát nhân, chỉ trích hắn cho bom nổ ở khu vực trung tâm thành phố, gây nguy hiểm cho cho người qua đường, quả thực là điên rồ, không có tính người mà. Nhưng mà phòng tuần bổ vẫn bất tài như cũ, bận rộn một hồi vẫn không bắt được hung thủ. Ngược lại Dung Gia Thượng chịu thiệt lớn như vậy, cũng không thấy anh ta đi báo thù ai, còn bị châm biếm là bất tài hèn nhát.

Hashimoto Shiori nhìn tờ báo, kiên định mà ném Dung Gia Thượng ra khỏi đầu, đứng trước gương mà tô son trát phấn, chuẩn bị đi hẹn hò với Mạnh Tự An. Làm nữ chủ nhân tương lai của Mạnh gia đã trở thành mục tiêu mới của cô ta.

Dung gia liên tiếp xảy ra chuyện, đặc biệt là sau khi tứ thiếu gia chết non, khiến cho Dung Phương Hoa cùng Ngũ Vân Trì không thể không hoãn đám cưới lại, từ tháng ba đẩy lùi đến cuối tháng tư. Người nhà họ Ngũ thực ta đã rất không muốn kết thân với nhà họ Dung nữa rồi, nhưng mà hôn sự đã định đoạt xong rồi, bản thân Ngũ Vân Trì lại kiên trì muốn cưới Dung Phương Hoa, trưởng bối nhà họ Ngũ cũng không còn cách nào đành chịu thôi. Dung Gia Thượng lo lắng em gái gả chồng như vậy đi qua đó sẽ bị mẹ chồng chị em nhà chồng chèn ép nên quyết định cho cô một căn biệt thự nhỏ ở núi Tử Kim, Nam Kinh.

Trong lòng Đại di nương rất vui mừng, không khỏi cảm kích Dung Gia Thượng, chỉ có điều sợ Dung phu nhân sẽ không vui, lại không ngờ Dung phu nhân cũng chẳng nói gì. Trên thực tế, trong thời gian này Dung phu nhân an phận đến mức có chút bất thường. Bà không còn đi ra ngoài đánh bài xã giao nữa, ngay cả những sản phẩm mùa xuân mới đến cửa hàng bách hóa cũng không thể thu hút bà ấy ra ngoài đi dạo được. Mỗi ngày sau khi bữa sáng bà đều đến Tây đường một vòng, không thì cũng ở trong phòng kiểm kê của hồi môn, chuyển hết cổ phiếu và trái phiếu cho Phương Lâm.

Dung Phương Lâm không hề biết gì về chuyện này. Trung – Tây nữ thục đã khai giảng, cô cùng Dung Phương Hoa thường thường sẽ ở trong trường, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.

Việc Dung Phương Hoa xảy ra chuyện mặc dù đã được che giấu hết mức có thể, nhưng vẫn nhưng vẫn bị các tờ báo ngấm ngầm đưa tin. Cô lấy hết can đảm mới dám đến trường, đã chuẩn bị sẵn việc sẽ bị các bạn học dò hỏi và nhòm ngó. Nhưng khi các bạn học tụ tập lại với nhau, vừa liếc mắt nhìn cô, vừa nhỏ giọng thì thầm, cô vẫn là không chịu nổi mà lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác lạnh lẽo và đau đớn của đêm mưa hôm ấy.

Kể từ sau tai nạn của Dung Phương Hoa, Dung Phương Lâm thân là chị gái đã cố gắng hết sức để thể hiện sự yêu thương của mình với em gái. Cô kiên nhẫn mà làm bạn bên người Phương, nơi nơi chiếu cố cô ấy. Ở trường, hai người như hình với bóng.

Dung Phương Hoa rất biết ơn tình yêu mà chị gái dành cho mình. Nhưng trải nghiệm đau thương đã khiến cô trưởng thành nhanh chóng. Tâm trí cô bây giờ đã vượt xa so với những suy nghĩ ngây thơ hồn nhiên của Dung Phương Lâm rồi. Khi Dung Phương Lâm còn đang phiền não về bài học trên lớp cùng mối quan hệ với bạn học thì Dung Phương Hoa lại đang nghĩ về hôn nhân, nghĩ làm thế nào để có được chỗ đứng trong gia đình nhà chồng, làm thế nào để hoàn toàn chiếm được trái tim của Ngũ Vân Trì, mà không phải là xuất phát từ lòng thương hại và sự đồng tình mà tạm chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Dung Phương Lâm cũng có những rắc rối của riêng mình. Hashimoto Taichi mặc dù không phải là vị hôn phu của cô, nhưng rốt cuộc cũng là chết trong yến tiệc xem mắt với cô. Hơn nữa tính tình lúc trước của Dung Phương Lâm khá kiêu căng ngạo mạn, từng đắc tội với một số vị thiên kim tiểu thư. Dưới sự bố trí của vài người có tâm, danh tiếng “khắc phu” của Dung Phương Lâm lặng lẽ được lan truyền ra ngoài.

Từ cuối năm ngoái đến nay, sự suy bại của Dung gia vô cùng rõ ràng: liên tiếp xảy ra những điều bất trắc, tai tiếng, anh trai lại chắp tay nhường một số lượng sản nghiệp lớn cho người ngoài. Mặc dù Tây Trung nữ thục là một ngôi trường quý tộc danh giá có những quy định hết sức nghiêm khắc, nhằm mục đích đào tạo ra những thục nữ có những phẩm chất đạo đức xuất sắc, nhưng đằng sau luôn có những nhóm nhỏ, có sự phân biệt đối xử. Những cô gái con nhà danh gia vọng tộc luôn xem thường Dung gia là nhà giàu mới nổi, con gái nhà thương nhân thì lại cảm thấy Dung gia lụn bại rồi, tất cả đều không muốn qua lại với chị em nhà họ Dung nữa.

Hai chị em Dung gia vất vả nỗ lực mới thi đỗ vào ngôi trường danh giá mà họ hằng mong ước này, nhưng rồi lại phát hiện hiện thực cuộc sống cùng lý tưởng khác nhau một trời một vực. Họ nhớ lại rằng năm ngoái dưới sự dạy dỗ chỉ bảo của Phùng Thế Chân họ đã nỗ lực học tập như thế nào, mỗi ngày đều mong mỏi đến kỳ thi, cảm thấy dường như đã trải qua mấy kiếp người, càng cảm thấy bản thân mình lúc trước thật là ngây thơ ngu dại.

Trong khói thuốc súng cuồn cuộn, Dung gia lại lần nữa mở cuộc họp đại hội cổ đông. Dung Gia Thượng chính thức từ chức khỏi hội đồng quản trị của hai công ty vận tải và trồng trọt, một nửa cổ phần được chuyển cho Triệu Hoa An, một nửa chia đều cho các cổ đông khác, không hề giữ lại một chút nào cả.

Mấy ngày nay trên báo chí vẫn đang đưa tin về chuyện nhà họ Dung, giữa những hàng chữ đều châm biếm Dung Gia Thượng không có bản lĩnh, không giữ được sản nghiệp, chỉ đành phải chắp tay nhường cho người khác. Sau đó lại lấy chuyện Dung Gia Thượng bị Đỗ Lan Hinh cắm sừng để cười nhạo một phen.

Chờ đến khi tất cả những hợp đồng sở hữu đều được ký tên xong, những người nấp trong góc tối cuối cùng mới chịu buông tha Dung Gia Thượng, đem lửa đạn chuyển qua Triệu Hoa An.

Dung Gia Thượng từng hỏi A Văn có muốn trở lại bên cạnh Triệu Hoa An hay không, nhưng A Văn lại lựa chọn ở lại. Anh ta đối với Dung Gia Thượng có ân cứu mạng, Dung Gia Thượng cũng không muốn ép buộc anh ta, ngoài mặt rất tin tưởng anh ta, ra ngoài đều sẽ mang theo anh ấy bên cạnh.

Thư kí Trần cũng đã đưa báo cáo điều tra về A Văn đến trước bàn làm việc của Dung Gia Thượng.

“A Văn năm nay 23 tuổi, không có gia đình. Nghe nói anh ta là con trai của một thủ hạ dưới quyền Triệu Hoa An, được một quả phụ nuôi lớn trong vườn thuốc phiện. Bởi vì từ nhỏ đã rất thông minh, không biết thế nào lại lọt vào mắt Triệu Hoa An, ông ta từng phân phó thuộc hạ trọng điểm bồi dưỡng anh ấy, cho anh ấy đi học, còn cho anh ta đi theo phụ tá làm việc.”

Dung Gia Thượng nghe xong hừ lạnh: “Nhìn thế nào cũng đều là muốn bồi dưỡng để làm thủ hạ tâm phúc của chính mình, làm sao có thể phái đến làm vệ sĩ cho tôi? Hơn nữa hiện tại tôi đã đem súng ống đạn dược cùng thuốc phiện quăng ra ngoài, đã không còn giá trị gì để bóc lột nữa, cũng nên kêu anh ta trở về rồi mới đúng chứ.”

“Đại thiếu gia có tính toán gì không?” Thư ký Trần hỏi.

“Lấy bất biến ứng vạn biến đi.” Dung Gia Thượng nói, “Tiếp tục nhìn chằm chằm anh ta cho tôi, có bất cứ điều gì bất thường kịp thời thông báo cho tôi.”

Thư ký Trần đáp lời, lại nói thêm, “Bác sỹ người Mỹ trước đây liên hệ vì vết thương của lão gia đã trả lời điện báo, hỏi lão gia khi nào có thể đến nước Mỹ để làm kiểm tra, chuẩn bị tốt để làm phẫu thuật.”

Dung Gia Thượng lại có chút do dự.

Dung Đinh Khôn từ sau khi biết con trai điên cuồng phá của, đem hơn phân nửa giang sơn mà mình dùng mồ hôi và máu thịt của bản thân để gây dựng, chắp tay tặng cho người khác, đã không chịu gặp mặt Dung Gia Thượng. Cho dù thấy thì từ đầu đến cuối cũng chỉ có mắng chửi thóa mạ, đem tất cả những đồ vật có thể với đến tay hướng về phía Dung Gia Thượng mà ném. Dung Gia Thượng cũng chẳng lười phải chịu tội, cũng đã hơn một tháng rồi chưa có gặp mặt ông ấy.

Dung Định Khôn hiện giờ đã từ bỏ bản thân, cũng không hề muốn trị thương, càng không muốn ra cửa, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng hút thuốc phiện và nghe kịch. Tình trạng này của ông ấy, cho dù Dung Gia Thượng có đưa ông ta đến Mỹ, cũng chắc chắn sẽ không phối hợp để trị liệu, chẳng qua là lãng phí tiền bạc một cách vô ích mà thôi. Nhưng không đưa đi, lại không thể nói nổi.

Trong khi Dung Gia Thượng suy tư, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Thư ký Trần tiếp điện thoại dưới sự ra hiệu của anh, trả lời hai câu, bỗng nhiên nét mặt của anh ta thay đổi.

Dung Gia Thượng đưa mắt dò hỏi.

Thư ký Trần che lại micro, thấp giọng mà hưng phấn nói: “Thiếu gia, mấy vị hội trưởng bắt đầu sống mái với nhau rồi. Hôm qua đốt liên tiếp ba cái vườn nha phiến rồi, thậm chí còn lái một chiếc xe có lốp xích sắt vào, làm cho những củ mới gieo đều bị nghiền nát hết cả rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.