Edit: Bờ Lu
Tiền thị thở dài một hơi rồi nói: “Con sinh ra trước, cha con một mình bỏ lên Thượng Hải làm ăn. Ông ấy cả năm cũng khó về lấy một lần, ở bên ngoài thực vất vả. Mẹ con lại có thai, bởi vì cùng bà nội con có chút không hợp nên trở về nhà mẹ đẻ, sau đó thì sinh em trai con. Anh rể nghe được tin tức thực vui vẻ, còn gửi tin về nói đang làm ăn phát đạt ở Thượng Hải, muốn đón ba mẹ con đi cùng hưởng phúc. Lúc ấy ta đang cùng gia đình đến Quảng Châu, mẹ con gửi thư nói việc này khiến ta thực cao hứng.”
Phùng Thế Chân cảm thấy da đầu tê dại, huyết sắc từng chút một rút đi.
“Nhưng là mệnh mẹ con thật không tốt”. Tiền thị cúi đầu gạt lệ, “Chị ấy mang theo con cùng em trai đi Thượng Hải tìm cha con, đi được nửa đường thì bệnh chết. Nghe nói anh rể trực tiếp đi xử lý hậu sự cho ba mẹ con, lại đem bệnh mang vào Dung gia làm cả nhà họ Dung cũng bệnh mà chết. Sau lại nghe nói anh rể vì quá thương tâm nên bán nhà bán đất đi Thượng Hải, không hề về quê. Trinh nhi, con làm thế nào không có chết? Con cùng cha con nhận nhau chưa? Còn em trai con đâu?”
“Con với em trai lạc nhau”. Phùng Thế Chân nói, “Mẹ với chúng con không phải bệnh chết, mà là nửa đường gặp bọn bắt cóc, bị giết chết”.
Tiền thị kinh hãi kêu lên một tiếng: “Sao lại thế này chứ?”
Phùng Thế Chân ngắn gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080073/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.