Edit: Bờ Lu
Bầu trời Thượng Hải mãi xám xịt như chì, mây là là bay thấp chạm được tới đỉnh đầu. Những hạt mưa nhỏ linh tinh rơi rụng khắp nơi, ở cửa sổ xe tinh tế vẽ nên một vệt nước ngoằn ngoèo. Cỏ cây sum xuê trong biệt thự Dung gia càng thêm u ám âm trầm, giống như nhà tù đang mở rộng cửa lớn nghênh đón những kẻ lang thang đu đãng không có nơi để về.
“Đại thiếu gia về rồi à?” Dung phu nhân đứng trên cầu thang chào anh, không nóng không lạnh hỏi han, “Cha con từ lúc tỉnh lại vẫn nhắc con mãi. Ông ấy hiện tại ở Tây Đường, con trước qua thăm hỏi một tiếng đi”.
Trời đầy mây, lại không có bật đèn, tòa nhà càng thêm vẻ tối tăm. Nhưng Dung phu nhân mặt mũi hồng hào, quần áo lộng lẫy như bóng đèn đang lấp lánh tỏa sáng, có chút nào giống người vợ số khổ có chồng trọng thương đang nằm liệt giường đâu.
Dung Gia Thượng đạm mạc nhìn mẹ kế gật đầu rồi đi về phía Tây Đường.
Dung Gia Thượng hiện tại đối với chuyện về con người thập phần quen thuộc. Phụ nữ sẽ không vô duyên vô cớ mặt mày rạng rỡ như vậy. Có lẽ, trong lúc Dung Định Khôn hôn mê, Dung Gia Thượng đi Bắc Bình hơn nửa tháng, có ai đó đã tốt bụng xoa dịu Dung phu nhân, giúp bà thoát khỏi hình ảnh oán phụ tiều tụy từ xưa.
Nghĩ đến đây, Dung Gia Thượng đối với tình trạng hiện tại của cha mình càng thêm tò mò.
Anh vừa bước chân vào cửa Tây Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080059/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.