Edit: Joly
“Em đang rất hạnh phúc.” Phùng Thế Chân hôn lên má anh, “Chưa có ai khiến em hạnh phúc như thế này”.
“Nhưng mà, loại người nào lại có thể hại một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy?” Dung Gia Thượng phẫn nộ.
Phùng Thế Chân im lặng một lúc. Ngay lúc Dung Gia Thượng còn tưởng rằng cô đã ngủ lại, liền nghe thấy trong tay mình một giọng nói lạnh lùng: "Cha em."
Dung Gia Thượng đột nhiên mở to mắt.
"Người cha thân yêu của em." Phùng Thế Chân nói thêm, "Là cha ruột của em."
Dung Gia Thượng cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lưng truyền vào cơ thể, lan dọc theo tĩnh mạch đến tứ chi, khiến cơ thể anh cứng đờ.
“Chẳng phải anh đã hỏi em tại sao ngay từ đầu em không quan tâm đến việc tìm trải nghiệm sống sao? Đây là lý do.” Phùng Thế Chân nói một cách thờ ơ. "Bởi vì mặc dù em không biết cha ruột của mình là ai, nhưng em biết ông ấy là người như thế nào. Mẹ em yêu cầu em gọi ông ta là cha, ông ta cũng chấp nhận, lát sau ông ấy lại cầm dao chém mẹ em, rồi quay sang chém em. Vết sẹo sau lưng là món quà gặp mặt mà ông ấy để lại cho em. Ôi, người cha thân yêu."
Dung Gia Thượng cầm chặt vai Phùng Thế Chân, kinh ngạc nhìn cô: "Đây là sự thật? Em không phải đang đùa anh đúng không?"
“Ai lại mang chuyện này ra đùa?” Phùng Thế Chân đẩy anh ra, đứng dậy, mặc áo choàng rồi đi vào phòng tắm.
Dung Gia Thượng sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080055/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.