Chương trước
Chương sau
Edit: Joly

“Em đang rất hạnh phúc.” Phùng Thế Chân hôn lên má anh, “Chưa có ai khiến em hạnh phúc như thế này”.

“Nhưng mà, loại người nào lại có thể hại một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy?” Dung Gia Thượng phẫn nộ.

Phùng Thế Chân im lặng một lúc. Ngay lúc Dung Gia Thượng còn tưởng rằng cô đã ngủ lại, liền nghe thấy trong tay mình một giọng nói lạnh lùng: "Cha em."

Dung Gia Thượng đột nhiên mở to mắt.

"Người cha thân yêu của em." Phùng Thế Chân nói thêm, "Là cha ruột của em."

Dung Gia Thượng cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lưng truyền vào cơ thể, lan dọc theo tĩnh mạch đến tứ chi, khiến cơ thể anh cứng đờ.

“Chẳng phải anh đã hỏi em tại sao ngay từ đầu em không quan tâm đến việc tìm trải nghiệm sống sao? Đây là lý do.” Phùng Thế Chân nói một cách thờ ơ. "Bởi vì mặc dù em không biết cha ruột của mình là ai, nhưng em biết ông ấy là người như thế nào. Mẹ em yêu cầu em gọi ông ta là cha, ông ta cũng chấp nhận, lát sau ông ấy lại cầm dao chém mẹ em, rồi quay sang chém em. Vết sẹo sau lưng là món quà gặp mặt mà ông ấy để lại cho em. Ôi, người cha thân yêu."

Dung Gia Thượng cầm chặt vai Phùng Thế Chân, kinh ngạc nhìn cô: "Đây là sự thật? Em không phải đang đùa anh đúng không?"

“Ai lại mang chuyện này ra đùa?” Phùng Thế Chân đẩy anh ra, đứng dậy, mặc áo choàng rồi đi vào phòng tắm.

Dung Gia Thượng sững sờ, nhảy ra khỏi giường đuổi theo.

Phùng Thế Chân đứng dưới vòi phun nước giữa dòng nước chảy xiết, ngẩng đầu lên. Cô nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân toát ra sự cứng rắn, khác hẳn với vẻ ôn nhu mềm mại tối hôm qua.

Dung Gia Thượng đau lòng khi cô lạnh lùng khép mình, tự gặm nhấm nỗi đau. Không kìm được mà bước đến, ôm lấy cô một cách dịu dàng.

Phùng Thế Chân không vùng vẫy, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay anh, vẫn khép chặt. Phòng tắm tràn ngập hơi ẩm, nước nóng từ trên người hai người đổ xuống khiến long người cảm thấy dễ chịu. Bầu không khí căng thẳng trước đây dần dịu đi.

“Đừng giận.” Dung Gia Thượng hôn lên cái trán ẩm ướt của Phùng Thế Chân, “Em không vui, anh sẽ không nhắc tới nữa.”

“Em không giận anh.” Phùng Thế Chân cười với Dung Gia Thượng, kéo anh vào trong bồn tắm, lấy dầu gội đầu để gội cho anh.

"Anh muốn giúp em tìm được người thân của mình, em thực sự rất biết ơn anh. Trước đây em đã né tránh chủ đề này vì thiếu can đảm. Bây giờ em đã tìm được người thân rồi, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với chuyện này.”

“Cha ruột của em thực sự đã làm vậy?” Dung Gia Thượng vẫn cảm thấy khó tin.

“Em cũng hy vọng không phải là ông ấy.” Phùng Thế Chân cười khổ, “Lúc đó em còn nhỏ, nhưng mẹ em sẽ không bao giờ nhận nhầm chồng mình”.

"Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy?"

“Vậy thì đợi anh giúp em tìm thấy ông ta, anh tự hỏi ông ta nhé.” Phùng Thế Chân chế nhạo, “Sau nhiều năm như vậy, không biết ông ấy còn sống không. Lần trước anh nói có người đến phòng tuần tra để tìm xác em sau khi vụ việc xảy ra, hóa ra chính là ông ta. Em không biết nếu giả sử ông ta biết em chưa chết, liệu ông ta có giết em một lần nữa không. "

“Đừng nghĩ như vậy!” Dung Gia Thượng nắm lấy tay Phùng Thế Chân, “Đừng nghĩ tới những chuyện không thể xảy ra. Có lẽ cha em đã hối hận rồi?

“Điều đó không thay đổi sự thật rằng ông ta đã giết mẹ em.” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói, “Vì vậy, em đã suy nghĩ về một câu hỏi trong những ngày này: Nếu em thực sự tìm thấy ông ta, em nên làm gì với anh ta?”

Dung Gia Thượng im lặng.

“Thù giết mẹ, nhất phải trả.” Phùng Thế Chân nói. “Nhưng nếu muốn trả thù, phải giết cha mình. Lòng hiếu thảo và sự công bằng đúng là khó dung hòa."

"Một người cha như vậy ..." Dung Gia Thượng thì thào.

"Đúng vậy. Loại người như vậy sao gọi là cha được?" Phùng Thế Chân vừa tắm vừa rửa sạch bọt trên đầu Dung Gia Thượng, châm chọc, "Trước đây em cười nhạo cha anh không đáng tin cậy, nhưng bây giờ so với cha em, cha anh vẫn còn tốt chán. Thôi được rồi, không so sánh nữa."

Tuy nhiên, một câu nói đùa thiếu sự tinh tế như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực của Dung Gia Thượng, khiến sắc mặt anh thay đổi.

Tấm ảnh cũ đó vẫn được kẹp trong cuốn sổ, đặt trong túi hồ sơ trong phòng khách, những lời của thư ký Trần ngày hôm qua cứ văng vẳng cả ngày bên tai Dung Gia Thượng. Đêm qua sau khi Phùng Thế Chân ngủ, Dung Gia Thượng nằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được. Dưới ánh đèn, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phùng Thế Chân, xem xét từng đường nét của cô, tìm kiếm những điểm tương đồng hay khác biệt với anh.

Người phụ nữ anh yêu có thể là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Đây là một trò đùa vô lý và độc ác nhất mà Thượng đế dành cho anh ta.

Dung Định Khôn vẫn chưa tỉnh. Ngay cả khi tỉnh lại, Dung Gia Thượng cũng không biết mình có đủ dũng khí để yêu cầu cha mình chứng minh việc hay không.

Anh hiểu tâm lý không muốn tìm lại cha ruột của Phùng Thế Chân. Anh cũng muốn làm đà điểu, vùi đầu vào cát và giả vờ như không biết gì. Không nghĩ về sự thật của vấn đề, cũng không nghĩ về việc liệu Phùng Thế Chân có chuyển tình yêu thành thù hận sau khi biết sự thật hay không.

Huống hồ, nếu Dung Định Khôn thực sự là cha ruột của Phùng Thế Chân, làm thế nào mà vụ giết vợ và con của ông ta có thể dàn xếp được?

Không! Dung Gia Thượng nói với chính mình. Đó chắc chắc là một sự hiểu lầm!

Anh đã cử người đưa gia đình họ Tiền trở lại Thượng Hải để anh hỏi han kỹ càng. Nếu không, chỉ một bức ảnh và một vài câu nói của Thư ký Trần cũng không thể giải thích tất cả.

Đầu của Dung Gia Thượng tê dại, cách duy nhất để giải tỏa là quay lại nắm lấy Phùng Thế Chân, đè cô xuống và hôn cô mãnh liệt.

Sau khi Dung Gia Thượng sắp xếp những suy nghĩ của mình, sự gắn bó của anh với Phùng Thế Chân tăng lên từng ngày, anh sẽ quấy rầy cô bất cứ khi nào có cơ hội, vì sợ rằng cô sẽ bỏ chạy khi anh không để ý đến.

Anh đưa Phùng Thế Chân đi làm, sau đó đến đón cô đúng giờ sau khi tan sở. Xe không còn dừng xa nữa mà dừng lại ở cửa sau. Trong hai ngày, các giáo viên ở trường đã biết cô giáo Phùng đang có một công tử đẹp trai giàu có theo đuổi, họ ghen tị rồi lại ghen tị. Phùng Thế Chân không có kế hoạch ở lại đâu lâu dài, cô cũng không quan tâm đến những lời đồn.

Các nữ sinh ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, nhìn trộm Dung Gia Thượng bên cửa sổ. Người thanh niên dáng cao ráo như cây ngọc, phong nhã tuấn tú, phong lưu, chỉ cần đứng ở ngã tư đường, đã thành cảnh đẹp. Phong cách hiện đại của Dung Gia Thượng phổ biến ở Thượng Hải, nhưng hiếm khi thấy ở Bắc Kinh. Có không ít nữ sinh khi vừa nhìn thấy đã bị Dung Gia Thượng thu hút, có người lại còn mạnh dạn tiến tới bắt chuyện, nhưng đều bị Dung Gia Thượng lạnh nhạt gạt đi. Phùng Thế Chân làm giám thị trong vài ngày qua, cô nhận được không ít những ánh mắt bực bội từ các nữ sinh.

Kỳ thi kết thúc và trường học đóng cửa nghỉ lễ. Phùng Thế Chân ở trường chấm bài kiểm tra trong hai ngày, nhận được lương, cô mời Dung Gia Thượng xem vở kịch mới của Thượng Tiểu Vân.

Xem kịch xong hai người nắm tay nhau đi về khách sạn, dọc đường phủ đầy tuyết mỏng.

“Ngày mai, nếu có thời gian, anh có thể giúp em chuyển nhà được không?” Phùng Thế Chân nói, “Bây giờ trường đang nghỉ lễ, ký túc xá cũng không có người. Em phải tìm một nơi khác để ở. Một người chị của em đã từng thuê một căn hộ nhỏ với bạn, người bạn của chị ấy đã lập gia đình và chuyển đi, em liền xin vô ở cùng. Căn hộ được Hiệp hội Phụ nữ thuê cho những phụ nữ độc thân, môi trường tốt, lại có bảo vệ, ở cũng rất an toàn. "

“Em thật sự định ở lại Bắc Bình?” Dung Gia Thượng cau mày, “Nếu là vì Mạnh Tự An, anh có thể giải quyết. Có anh, em không cần phải sợ hắn ta.”

“Cũng không phải đều là vì hắn ta.” Phùng Thế Chân nói, “Em vốn dĩ cũng muốn ở một nơi khác, anh có thể cho em một chút thời gian, suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về chúng ta.”

“Chúng ta?” Dung Gia Thượng dừng lại, ôm người yêu vào lòng, “Chúng ta sẽ như thế nào?”

“Em không biết.” Phùng Thế Chân ngẩng đầu nhìn anh, “Em không biết”.

Dung Gia Thượng hôn lên vầng trán lạnh lẽo u sầu của cô, thở dài thành sương trắng.

Đèn đường mờ ảo, hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt chan chứa tình yêu đầy u buồn.

Đoạn đường từ Nam Kinh đến Bắc Bình, là một mảnh tình ngắn ngủi, cũng là một cuộc chia ly dài.

Bạn không bao giờ có thể chuẩn bị cho việc chia tay. Bạn chỉ có thể bất lực chờ đợi khoảnh khắc đó đến, để rồi cảm thấy con tim tan nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.