EDIT: HÌN HÌN
Dung Gia Thượng lái xe đưa Phùng Thế Chân trở lại nhà họ Phùng. Xe dừng ở đầu ngõ. Anh lấy hành lý xuống, đưa Phùng Thế Chân đến tận cửa nhà.
Đã đến giờ cơm chiều, không khí trong hẻm ngập tràn mùi thơm của thức ăn, tiếng nhạc từ máy quay đĩa, tiếng kể chuyện trên đài và tiếng cười nói rôm rả của từng hộ gia đình. Khiến cho con hẻm nhỏ vắng lặng trở nên náo nhiệt hẳn lên, xua tan đi sự vắng vẻ, tràn ngập sự sum vầy và đầm ấm.
Hai người đều mang tâm sự của riêng mình, chậm rãi đi dọc con hẻm trong im lặng, tâm trạng cũng trở nên trầm lắng hơn trong sự bình yên này.
Đến trước cửa nhà họ Phùng, Dung Gia Thượng đặt hành lý xuống, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phùng Thế Chân qua ánh sáng yếu ớt của cửa sổ bên cạnh.
“Đoạn thời gian này cô cực khổ rồi.” Dung Gia Thượng nói,
“Bây giờ tôi trở về nhà và nghỉ ngơi thật tốt”.
“Anh cũng phải bảo trọng” Đôi mắt ấm áp của Phùng Thế Chân sâu thẳm, ẩn chứa nhiều bí mật mà không thể nói ra.
Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân thật lâu sau đó quay người rời đi. Phùng Thế Chân ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.
Sau khi đi được vài bước, Dung Gia Thượng dừng lại và sải bước quay trở lại.
Phùng Thế Chân tự mình không nhận thấy ánh sáng đột ngột tái sáng trong mắt cô, nhưng giọng nói của cô rủn run.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079948/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.