EDIT: BƠ
Dung Gia Thượng ôm chặt lấy cô, muốn trấn an thân thể nhỏ bé đang run rẩy ở trong lòng ngực. Anh cảm thấy khăn quàng đang gắt gao siết chặt cổ mình, khiến anh không cách nào thở nổi.
Chột dạ cùng với sự hoảng sợto lớn đang đè nặng lên vai anh như núi, gần như có thể nghe thấy tiếng xương của mình phát ra tiếng rêu rắc rắc.
Người anh đang ôm trong ngực giống như ánh đèn huỳnh quang chập chờn, chỉ cần anh hơi buông lỏng một chút, cô sẽ bay đi, cũng không có cách nào bắt lại được.
“Thật xin lỗi.” Rốt cuộc, Dung Gia Thượng từ trong miệng khó khăn nặn ra một giọng nói nhỏ khàn đặc. Anh có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ ngưng tụ thành ba chữ này, “Thật xin lỗi.”
Tại sao anh lại xin lỗi, mà cô nghe hiểu được mấy phần?
Khi người nhà họ Đường vòng trở về lại nhà trọ, Dung Phương Lâm phát hiện. Lúc trước, luôn không thấy hình dáng của anh cả và cô giáo, thì ra đã ngồi ở trong xe.
Dung Gia Thượng ngồi kế bên tài xế, lòng không bình tĩnh mà hút thuốc. Mà Phùng Thế Chân ngồi ở đằng sau, đang nghịch cây mây mà không biết lấy từ đâu. Hai người đều bình tĩnh, nhưng bầu không khí thật kỳ lạ, khó có thể dùng lời diễn tả được, càng lúc càng nồng nặc.
Shiori Hashimoto bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, nghiến răng thật chặt, cũng không nói bất kỳ lời nào.
Ông cậu Đường gia đi loanh quanh cả ngày trời, kéo một nhà lớn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079931/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.