Chương trước
Chương sau
EDIT: BƠ

“Nói mới nhớ, hôm nay cậu ta đã đính hôn, cô có tính toán gì không?” Mạnh Tự An nói, “Có một vị hôn thê bên cạnh, về sau cơ hội thân mật với cậu ta có thể không nhiều lắm.”

“Đâu chỉ có vị hôn thê.” Phùng Thế Chân nói, “Hóa ra Hashimoto tiểu thư là bạn gái lúc trước của Dung Gia Thượng khi ở Trùng Khánh.”

“Cái này ngược lại là một tin tức mới.” Mạnh Tự An có chút ngoài ý muốn, “Trước có vị hôn thê, sau có tình nhân cũ. Dung đại thiếu gia diễm phúc không cạn. Cô đối với tình hình này có chút không ổn.”

Phùng Thế Chân cười khẽ, gò má có chút ánh quang, lộ ra vẻ lạnh lùng và kiên định hiếm thấy, “Bất quá chỉ là tranh sủng mà thôi. Nếu tôi có thể làm cho Dung Gia Thượng đem tôi về lại Dung gia, như thế nào không có biện pháp tiếp tục giữ anh ta lại?”

Mạnh Tự An nói: “Ngay cả khi con cá đã bị mắc câu, chưa đem cá lên bờ, thì cũng không thể thiếu cảnh giác được.”

“Thất gia, Dung Gia Thượng chẳng qua chỉ là một trong những nhiệm vụ của tôi.” Phùng Thế Chân có chút không kiên nhẫn, “Mục đích của chúng ta, là thông qua anh ta mà có thể làm việc khác. Không nên vì tôi là con gái, liền cảm thấy tôi chỉ có tác dụng dụ dỗ đàn ông.”

“Cô là học trò giỏi của tôi, tôi chưa bao giờ xem thường cô.” Mạnh Tự An đem điếu xì gà còn hơn một nửa vứt trên mặt đất, đôi giày da hung hăng giẫm lên nghiền một cái.”

“Tôi sẽ trợ giúp cô một tay”. Anh ta nở nụ cười ý vị thâm thường, ánh mắt sáng rực, như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi, “Muốn cho một người đàn ông làm ra việc lựa chọn, thường chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa, kích thích của bọn hắn.”

Phùng Thế Chân cảm giác được điều không đúng nhưng đã muộn. Người đàn ông lao xuống như một con chim ưng, áp chế Phùng Thế Chân, hôn cô một cách mãnh liệt.

Cái này thậm chí không thể xem như một nụ hôn.

Phùng Thế Chân chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một cỗ áp lực cực lớn, hơi thở hùng hồn đầy nam tính tràn ngập ở chóp mũi. Mạnh Tự An gần như muốn ăn tươi nuốt sống, dùng sức mà nghiền ép môi, cạy hàm răng của cô. Suồng sã mà trêu đùa, khiến cô kinh hoảng, mất đi phản ứng của lưỡi.

Mà đây cũng chỉ là phát sinh trong thời gian cực ngắn. Phùng Thế Chân ngay sau đó phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa.

Nhưng Mạnh Tự An rắn chắn dùng sức buộc chặt hai tay, đem cả người cô ôm lấy, đẩy vào tường.

Phùng Thế Chân cảm thấy xương sườn như bị đứt đoạn, tóc gáy cả người dựng ngược.

“Buông cô ấy ra!”

Cùng với tiếng gầm lên đầy giận dữ, Mạnh Tự An mạnh mẽ bị ném ra. Cú đấm của Dung Gia Thượng như gió, hung ác mà nện lên mặt anh ta.

Đem Mạnh Tự An đánh đến mức lảo đảo lui về phía sau, suýt nữa té ngã.

Hai đầu gối của Phùng Thế Chân run rẩy, dựa vào tường miệng mở to thở dốc.

Dung Gia Thượng nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét trên gương mặt cô. Tiếp đó, lại hướng Mạnh An Tự mà nhào qua.

Lúc này, Mạnh Tự An đã có chuẩn bị, chuẩn xác mà tiếp được nắm đấm của Dung Gia Thượng

“Đừng đánh!” Phùng Thế Chân khẽ hô, bên cạnh là đại sảnh phòng khách, sợ có người để ý.

Dung Gia Thượng ngoảnh mặt làm ngơ, trong nháy mắt liền cùng Mạnh Tự An qua mấy chiêu.

Mạnh Tự An ngày thường nhìn vô thanh vô thức, nhưng thân thủ lại vô cùng không tệ, đem toàn bộ công kích đều hóa giải.

“Đừng đánh!” Phùng Thế Chân tiến lên hai bước, sắc mặt tái nhợt hướng Dung Gia Thượng mà quát lên, “Cậu muốn cho người khác biết tôi lại bị đàn ông đùa giỡn sao?”

Chữ “lại” này cô vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, giống như một chậu nước lạnh hất xuống đầu Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng ngừng lại, thở hồng hộc, hai mắc đỏ ngầu, như một con báo đang trong cơn thịnh nộ.

“Người trẻ tuổi thân thủ không tệ.” Mạnh Tự An ung dung mà thong thả sửa sang lại cổ tay áo, “Chăm chỉ luyện qua?”

Dung Gia Thượng hung hăng mà nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt dữ tợn, trong ánh mắt ngọn lửa căm ghét phụt ra .

“Anh mà gần cô ấy chút nữa, tôi sẽ diệt sạch cả nhà của anh.”

Dung Gia Thượng xoay người nắm tay Phùng Thế Chân, liền kéo cô mà đi.

Phùng Thế Chân lảo đảo, quay đầu nhìn phía Mạnh Tự An.

Mũi Mạnh Tự An sưng đỏ, hướng cô lộ ra một nụ cười đầy hài hước, lông mày dày hơi nhướng lên, như thể đang tranh công.

“Đừng để ý đến hắn ta!” Dung Gia Thượng kéo áo khoác Mạnh Tự An trên người Phùng Thế Chân vứt xuống mặt đất. Anh nửa ôm cô, đẩy cô vào một cánh cửa nhỏ.

Sau cánh cửa là phòng hút thuốc cạnh phòng khách có bật đèn, may mà không có khách.

Trong phòng nhiệt độ ấm áp, xua tan khí lạnh trên người của cả hai. Nhưng Dung Gia Thượng vẫn không chịu buông tay. Anh gắt gao nắm cánh tay Phùng Thế Chân, khí chất bá đạo mà tràn đầy sự chiếm hữu.

“Được rồi.” Phùng Thế Chân đem anh đẩy ra.

Dung Gia Thượng phẫn nộ mà bắt lấy cánh tay của cô: “Tôi đã nói rồi Mạnh Tự An không có ý tốt, cô như thế nào mà ở chung một mình cùng hắn ta? Cô rốt cuộc có nghe vào lời của tôi nói?’

Phùng Thế Chân hít sâu một hơn, lạnh lùng nói: “Tôi cùng người nào lui tới, không cần qua sự đồng ý của anh.”

Dung Gia Thượng quát: “Hắn ta như vậy là đang khinh bạc cô, cô lại còn không tức giận?”

“Tôi đương nhiên tức giận.” Phùng Thế Chân nói, “Nhưng cũng không tới phiên anh quở trách tôi.”

Cô ném tay Dung Gia Thượng ra, hướng cửa mà đi.

Dung Gia Thượng đuổi tới, túm chặt cô, ánh mắt tràn ngập một ngọn lửa khó tả.

Ngoài cửa đang có khách cười nói đi ngang qua, cơ hồ bất cứ lúc nào đều có thể đẩy cửa đi vào.

“Buông tay.” Phùng Thế Chân thấp giọng nói, “Tôi cần phải trở về…Anh cũng nên trở về rồi.”

Tay Dung Gia Thượng như kìm sắt, nắm thật chặc lấy tay cô, lực đạo khiến cho Phùng Thế Chân đau đến nhíu mày.

“Gia Thượng, anh buông tay ra đi.”

“Cô giáo….” Dung Gia Thượng mở miệng, giọng nói tràn đầy ấm ức, dường như không giống âm thanh của anh. Đôi mắt của anh đang tập trung nhìn sâu vào cô, giống như một vực thẳm.

“Cô thích loại đàn ông giống Mạnh An Tự?”

“Anh muốn nói cái gì?” Chân mày Phùng Thế Chân vặn vẹo, “Anh cho rằng vừa rồi là tôi muốn?”

“Không!” Dung Gia Thượng dùng sức nắm chặt tay cô, “Tôi chỉ không biết cô đang suy nghĩ gì. Cô giáo….Thế Chân, em thích loại đàn ông như thế nào? Như Mạnh An Tự kia? Trưởng thành chính chắn?”

Phùng Thế Chân dùng sức bẻ tay anh, “Anh thật là gây rối vô cớ!”

“Tôi cũng có thể làm được!” Dung Gia Thượng dùng sức đem Phùng Thế Chân kéo đến trước mặt mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, “Nếu em thích đàn ông như vậy, tôi có thể làm được.”

Phùng Thế Chân thôi giãy giụa.

Người thanh niên với ánh mắt kiên định như bàn thạch, gương mặt anh tuấn do kích động mà hơi đỏ lên.

“Thế Chân, chỉ cần em cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ nhanh chóng trưởng thành. Tôi có thể so với hắn tốt hơn nhiều!”

Phùng Thế Chân cảm thấy mình tựa như một cục đá, bị một sức mạnh không thể chống cự lại được quăng xuống nước, hướng vực sâu mà kéo xuống.

Đột nhiên, cô cảm giác sợ hãi, chợt đẩy Dung Gia Thượng ra, vội vàng hướng cửa mà chạy đi.

Cánh cửa kéo ra, lại bị Dung Gia Thượng dùng lực mà đóng lại.

Thân thể bị cường ngạch xoay lại, đầu bị một bàn tay chế trụ, một bóng đen phủ xuống, trên môi truyền đến áp lực nặng nề.

Đây cùng với nụ hôn bá đạo của Mạnh Tự An giống nhau, nhưng nụ hôn này lại có chút ôn nhu.

Có lẽ là bởi vì sự dịu dàng này, hoặc là do hơi thở đàn ông trên người thanh niên kia có chút dễ chịu, nhẹ nhàng khoan khoái. Đã khiến Phùng Thế Chân kinh hãi mà quên mất giãy giụa.

Dung Gia Thượng liên tục hôn lên đôi môi cô, theo đó nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.

Một luồng điện chạy qua lưng Phùng Thế Chân làm cô tê cả người, mềm nhũn như thể đang bị chuột rút.

Dung Gia Thượng ôm lấy cô, đem cô đè ở trên cửa, càn rỡ hôn, tham lam không ngừng hôn lấy.

Bộ dáng hôn của Dung Gia Thượng thực nghiêm túc, tràn đầy triều mến và tình cảm. Khiến người anh hôn cảm thấy thật hạnh phúc.

Phùng Thế Chân mi mắt chậm rãi khép lại.

Hóa ra, bị người con trai này hôn, chính là cái hương vị như thế này.

Phảng phất như đặt mình trong đám mây, nhẹ nhõm mà không rõ nguyên do. Như có một luồng điện chạy khắp cả người, lại giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, ngay cả ngón tay đều có cảm giác yếu ớt.

“Thế Chân…” Dung gia Thượng ở một bên tai nỉ non, môi hôn vào vành tai, chóp mũi cọ vào cổ, giống như một con sói trung thành, ngửi lấy hơi thở của cô.

“Tin tưởng tôi…”

Môi lại hôn xuống, đem những lời định nói của Phùng Thế Chân không dễ dàng sắp xếp mà đập tan .

Cô không kìm lòng được cũng bắt đầu hôn đáp trả, cũng muốn nếm một chút đôi môi tràn đầy dịu dàng, ấm áp của đối phương.

Dung Gia Thượng cảm nhận được điều đó, mừng rỡ như điên, dùng sức ôm lấy cô. Đem thân thể mềm mại mỏng manh này hoàn toàn giam cầm ôm ở trong lồng ngực mình.

Môi Dung Gia Thượng dọc theo cằm xuống dưới cổ Phùng Thế Chân. Những chiếc răng sắc nhọn của anh, dường như có thể đâm rách vào làn da mỏng manh của cô bất cứ lúc nào.

Cảm giác đau đớn làm Phùng Thế Chân trong nháy mắt thanh tỉnh trở lại.

Cô, đây là đang làm cái gì?

Phùng Thế Chân như bị bỏng vậy, dùng sức đem Dung Gia Thượng đẩy ra.

Dung Gia Thượng bất ngờ không kịp đề phòng, lùi lại hai bước, ngây ngẩn nhìn Phùng Thế Chân.

Hai người đều dồn dập thở dốc, giống như vừa chạy như điên qua.

Cái lồng ẩn hình biến mất, tiếng nhạc và tiếng nói cười đùa ở ngoài cửa lại một lần nữa truyền vào trong tai hai người.

Trên người Phùng Thế Chân vừa có một trận nóng, một trận lạnh, cảm thấy khó mà tin được. Cô mờ mịt nhìn bốn phía một cái, vừa nghĩ đi đến vặn chốt cửa.

Tay Dung Gia Thượng nặng nề mà chống ở trên cửa.

“Tránh ra!” Phùng Thế Chân thấp giọng mà quát lên.

“Không!” Dung Gia Thượng cố chấp mà giam cầm cô, “Em hãy nghe hết lời mà tôi nói. Tôi…Tôi thích em!”

Lời vừa nói ra, Dung Gia Thượng cảm thấy những uất ức trong lồng ngực đã không còn. Giống như nước sông vỡ đê, sóng trắng lao nhanh trút xuống, vừa giống như chiếc máy phủ đầy bụi lâu năm đột nhiên lại được tiếp điện.

Trong nháy mắt đó, tình yêu mãnh liệt rốt cuộc cũng có thể thổ lộ, giữa trời đất nhất thời một mảnh sáng ngời.

Hóa ra, đem những lời này nói ra, là một chuyện sung sướng, thoải mái như vậy.

“Tôi thích em, Thế Chân!” Dung Gia Thượng kiên định nhất mạnh, từ sau lưng đem Phùng Thế Chân một lần nữa ôm vào trong lồng ngực.

Phùng Thế Chân thừ người ra giống như tượng gỗ.

“Hãy cho tôi một chút thời gian, Thế Chân. Tôi sẽ trưởng thành lên, sẽ giống như kiểu em thích vậy. Tôi sẽ bảo vệ em, chăm sóc em…”

“Đại thiếu gia!” Phùng Thế Chân lạnh như băng cắt đứt lời tỏ tình thâm tình đầy chân thành của Dung Gia Thượng.

“Tôi không biết tương lai anh sẽ như thế nào. Nhưng hiện tại anh cũng giống như những người đàn ông kia, một bên lấy vợ sinh con, một bên lại đối với người đàn bà khác nói những lời ân ái ngọt ngào, hứa hẹn thật nhiều. Anh cảm thấy tôi sẽ muốn người đàn ông như vậy?”

Dung Gia Thượng sửng sốt.

Phùng Thế Chân dùng sức giãy giụa thoát ra khỏi ngực anh. Xoay người đem anh đẩy lui về phía sau hai bước, tức giận trợn mắt nhìn.

Cô ôm tay, trưng ra một dáng vẻ ngự phòng, cả mặt xanh lại, toàn thân đều run rẩy.

“Anh đem tôi trở thành cái gì, Dung Gia Thượng? Mười phút trước anh tuyên bố đính hôn, quay đầu liền hướng tới tôi thổ lộ, đây chính là nói thích của anh?”

“Không phải..” Dung Gia Thượng luống cuống, duỗi tay kéo Phùng Thế Chân, lại bị cô hất ra.

“Tôi và Đỗ Lan Hinh không có một chút tình cảm, cuộc hôn sự này bất quá chỉ là một giao dịch.”

Dung Gia Thượng thân trọng nói, “Tôi chỉ thích em, Thế Chân”

“Vậy tôi cảm ơn anh đã yêu thích tôi.” Phùng Thế Chân cực kỳ bình tĩnh, “Nhưng là thực xin lỗi, tôi không thể đáp lại anh.”

“Đừng như vậy.” Dung Gia Thượng gần như tuyệt vọng mà nhìn cô, “Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ xử lý tốt Đỗ Lan Hinh…”

“Xử lý như thế nào?” Phùng Thế Chân lạnh lùng hỏi, “Giải trừ hôn ước?”

Dung Gia Thượng do dự một hồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.