Edit: Bờ Lu
Tảng sáng, tiếng trẻ con mong manh khóc báo hiệu sự xuất hiện một sinh mệnh mới.
Nhị di thái đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên giường sanh, gấp gáp hỏi: “Là con trai? Phải không?”
Phùng Thế Huân ôm đứa bé lại gần: “Là một bé trai. Xin chúc mừng!”
Nhị di thái nhìn khối da thịt non mềm giữa hai chân đứa nhỏ, rốt cục cũng thả lỏng, nét mặt tái nhợt lộ ra thần sắc mừng rỡ khôn xiết.
“Thật tốt quá! Ha ha! Ta có con trai! Hoàng Thục Quân, ta có con trai! Dung Định Khôn, tôi đã sinh được cho ông một đứa con trai!”
Phùng Thế Huân nghe thấy tên Dung Định Khôn, kinh ngạc quay lại nhìn.
“Ta có con trai ...” Nhị di thái cứ lẩm bẩm, nhắc mãi đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi.
Người làm gọi điện về Dung gia báo tin vui. Đại di thái nghe xong một lúc lâu mới buông điện thoại, vẻ mặt có chút khó xử.
“Thế nào?”, Dung phu nhân nhìn chằm chằm, “Sinh rồi à? Là nam hay nữ?”
“Sinh rồi ...”, Đại di thái ậm ừ, “Là ... con trai ...”
Dung phu nhân ngây người mất một lúc mới vịn vào tựa lưng sô pha từ từ ngồi xuống.
“Phu nhân!”, Đại di thái vội vàng nói, “Mới bảy tháng đã sinh non, bệnh viện nói đứa trẻ thực sự rất yếu ớt, hiện vẫn phải nằm trong lồng ấp, nói chúng ta nên chuẩn bị tâm lý trước”.
Nước da như bôi vôi trắng toát lúc này mới hồng hào trở lại, Dung phu nhân thở ra một hơi, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079869/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.