Edit: OwOw
"Tá điền mới đưa tới hôm nay, tôi bảo người hầu đặc biệt chọn lấy mấy con to nhất, đưa tới cho cô giáo." Dung Gia Thượng bắt con to nhất đưa cho Phùng Thế Chân nhìn, cậu ta trông háo hức giống như là một đứa trẻ muốn tranh công, "Cô giáo thích ăn không? Tôi bảo bọn họ chọn đều là những con có gạch cua."
Phùng tiên sinh dùng khăn quàng cổ che nửa bên mặt bị bỏng, ngồi ở ghế sô-pha, cười ha hả nói: "Cô giáo của ngươi thích ăn nhất. Khi còn nhỏ sẽ tham ăn đến mức tiêu chảy luôn."
Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Phùng Thế Chân chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười vui vẻ của ba. Cô ngây người một lúc.
"Tôi..." Nàng sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười nói, "Gia Thượng thật là có lòng. Trong nhà không có rượu, tôi ra đầu ngõ mua một chút rồi về. Hôm nay ba cũng uống một chút nha?"
Khí sắc Phùng tiên sinh hôm nay so với ngày trước đều tốt hơn, gật đầu cười: "Đi mua thêm hai lạng thịt kho. Dung thiếu gia tới nhà làm khách, chúng ta không thể quá keo kiệt."
"Tôi đi cùng cô giáo." Dung Gia Thượng vội vàng rửa tay, cầm áo khoác lên.
Phùng Thế Chân còn chưa có lấy lại tinh thần, đã bị anh ta vừa đẩy vừa kéo mà ra cửa.
Lúc này trời chạng vạng tối, hàng xóm láng giềng nhộn nhịp tan tầm về nhà, gặp một thanh niên trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề cùng Phùng gia cô nương đi ra ngoài. Một người cao lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079863/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.