Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, nắng chói chang, mùa thu nên thời tiết trong lành mát mẻ. Nếu không nhìn thấy cây nguyệt quế trong sân bị gãy cành, người ta đã quên cơn bão dữ dội ngày hôm qua.
Phùng Thế Chân dậy sớm như thường lệ và ra sân đánh thái cực quyền. Vừa mới tập được một nửa các bài quyền, đã nhìn thấy Dung đại thiếu gia người mặc một bộ đồ thể thao tối màu chạy ngang qua.
" Cô Phùng, chào buổi sáng!"
"A....chào cậu"
Buổi sáng mùa thu mát mẻ, Dung Gia Thượng mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, trên cánh tay rắn chắc đổ mồ hôi, bước đi như bay, và tấm lưng cường tráng, giống như một con báo săn duyên dáng.
Tim Phùng Thế Chân lỡ một nhịp, sau khi định thần lại, cô đã quên mất khi nãy mình đánh quyền đánh đến đâu rồi, chỉ có thể bắt đầu đánh lại từ đầu.
Vừa mới tập trung đánh được nửa bài quyền, Dung Gia Thượng đi vòng quanh và đứng sang một bên nhìn Phùng Thế Chân đánh quyền,anh ta thở hổn hển, như một con chó lớn.
Phùng Thế Chân bị phân tâm bởi tiếng thở lớn của anh ta, và một khi không chú ý, cô lại làm sai động tác.
"Cô đánh quyền, mà lòng không an tĩnh" Dung Gia Thượng lắc đầu rời đi.
Phùng Thế Chân tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, tức đến nỗi muốn đánh cho anh ta vài đường.
Một lát sau, Phùng Thế Chân bước vào lớp học, chỉ thấy một mình Dung Gia Thượng đang đứng dựa vào bàn làm việc, đầu cúi xuống lật giở sách.
"Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/1140827/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.