Bên ngoài nổi gió lớn, mây mù kéo nhau bay tán loạn, trời đất cũng quay cuồng theo, khi sáng khi tối.
Cô gái trẻ thân hình mảnh mai lắc lư trong gió lớn như thể sắp bị thổi bay đi mất. Dung Gia Thượng đuổi theo cách vài bước chân, muốn gọi cô lại không cách nào mở miệng. Ngay lúc do dự, Phùng Thế Chân đã đi tới phía trước.
"Này!", Dung Gia Thượng gọi.
Phùng Thế Chân bước chân hơi khựng lại một chút, lại tiếp tục hướng phía trước đi.
"Cô tức giận cái gì?", Dung Gia Thượng bước nhanh đi theo, giọng điệu ngạo mạn, "Là cô tự nguyện quan tâm tôi, tôi đúng là có trêu chọc vài câu nhưng có sai sao?"
"Dung đại thiếu gia làm sao mà sai được", Phùng Thế Chân xoay đầu lại cười sắc lẻm, "Là tôi tự mình đa tình, đừng nói bị trêu chọc, nếu có bị nhục mạ cũng là đáng đời tôi. Tôi là người rất thức thời, nếu đã làm đại thiếu gia hiểu lầm, về sau tránh xa anh một chút sẽ tốt hơn. Miễn cho tôi ngày nào đó lại bất cẩn mà 'quan tâm' chút lại bị hiểu lầm là quyến rũ anh".
Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân đanh đá mà nhức đầu, có luồng nhiệt lan tràn trong lồng ngực lại không nhịn được cười nhạo.
"Cô nói 'bất cẩn' nhưng thật ra đã nhiều lần. Lần trước mời tôi khiêu vũ cũng tính là bất cẩn?"
Phùng Thế Chân quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Dung Gia Thượng một cái: "Nếu đại thiếu gia từ đầu đến cuối vẫn để ý sự việc kia liền trở về cùng đại phu nhân nói rõ, để bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/1140823/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.