Phòng bệnh an tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng, "Tí tách, tí tách..." Âm thanh dịch truyền rõ ràng mà tịch mịch. Lệ Hàn Bân nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, lông mi dày dặn còn vương lệ nơi khóe mắt, máu tụ ứ trên mu bàn tay hao gầy đầy vết tiêm, gương mặt hốc hác lõm xuống cùng với phần bụng phình ra cực kì không tương xứng. Alex ngồi yên không nhúc nhích trên ghế trong phòng bệnh, si ngốc nhìn người nằm trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên cuộc nói chuyện vừa rồi với bác sĩ: "Thật đáng tiếc, báo cáo kiểm tra bệnh của ngài Henry Lệ đã có, chuẩn đoán chính xác là bệnh tắc nghẽn phế quản. Vì an nguy cho tính mệnh bệnh nhân, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật phổi". "Vậy đứa bé..." "Hai thai nhi trong bụng đã hai mươi lăm tuần, hiện tại muốn mọi người đưa ra lựa chọn thật sự rất khó khăn, thế nhưng mang thai sẽ làm tim phổi bệnh nhân phải gánh vác nhiều hơn, cơ thể mẹ hay bọn nhỏ chỉ có thể chọn một trong hai, mọi người cố gắng cân nhắc một chút rồi cho tôi câu trả lời chắc chắn!" ... Thu lại suy nghĩ để quay về với hiện thực, nội tâm Alex lo lắng cồn cào, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thon gầy lạnh buốt kia, bi thương trong đáy mắt không thể giấu diếm: "Henry, cuối cùng thì phải làm thế nào mới có thể khiến thương tổn giảm đến mức thấp nhất?" "Hướng... Hàng..." Người nằm trên giường bệnh cảm nhận được đầu ngón tay chạm đến, nhẹ giọng nói mơ. Alex đau lòng đến không thể nhịn thêm, đứng phắt dậy, tức giận nói: "Tại sao cậu cứ luôn tâm tâm niệm niệm cái người đã tổn thương mình?" Nói xong tức giận xoay người, không muốn nhìn cái người ngốc nghếch vừa khiến mình tức lại vừa khiến mình yêu kia. "A... đau..." Người bệnh trên giường đột nhiên rên lên một tiếng thống khổ. Alex vội vàng xoay người lại, chỉ thấy tay trái Lệ Hàn Bân đang duỗi ra để truyền dịch lại co quắp chạm vào đùi phải. Bất đắc dĩ có lòng mà không có lực, mặc kệ cậu cố gắng thế nào, cũng không đụng được tới bắp chân của mình. "Henry, cẩn thận một chút". Alex giật nảy mình, vội vàng đi qua đỡ lấy cậu, cẩn thận lấy gối mềm chèn ra phía sau, một bên xoa bóp đùi đang bị chuột rút, một bên thấp giọng oán trách: "Sao chuột rút mà không gọi tôi? Cậu ẩu như thế, nhỡ làm bị thương mình thì sao?" Đùi phải bị chuột rút được Alex cẩn thận xoa bóp đã đỡ dần, Lệ Hàn Bân cố gắng dùng giọng nói đã mất tiếng của mình để cảm tạ: "Đã làm phiền anh, giờ tôi thấy tốt hơn nhiều rồi". "Henry, tuyệt đối không có gì phiền phức, là tôi tình nguyện". Đôi mắt xanh biếc của Alex không chuyển rời nhìn thẳng vào Lệ Hàn Bân, một chút cũng không bỏ đi, giống như muốn nhìn thấu cậu. Lệ Hàn Bân lúng túng quay mặt đi chỗ khác, chậm rãi thu chân mình lại từ trong tay Alex, ho nhẹ một tiếng đổi chủ đề: "Bọn nhỏ không sao chứ? Báo cáo kiểm tra có ra không?" Alex thoáng hoảng hốt, thần sắc cứng ngắc thoáng qua tức thì, mập mờ nói: "Bọn nhỏ rất tốt, cậu... cũng vẫn tốt". "Thật sao?" Lệ Hàn Bân thấy được thần sắc đột nhiên cứng ngắc của anh, khóe môi tái nhợt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. "Alex, tôi quen anh nhiều năm như thế, lúc nào anh nói thật, lúc nào nói dối tôi đều có thể nhìn thấy hết. Thân thể của tôi tôi tự rõ ràng, anh hãy ăn ngay nói thật đi". Dứt lời, Lệ Hàn Bân sức lực không tốt liền mệt mỏi nhắm mắt lại. Thông minh như vậy, quả nhiên bất cứ chuyện gì cũng không gạt được đôi mắt cơ trí kia, Alex dừng một chút, đem lời bác sĩ nói rõ lại cho cậu nghe, không khí trong phòng bệnh nháy mắt hạ xuống, tựa như đang ở trong hầm băng dưới lòng đất, lạnh lẽo thấu xương. Lệ Hàn Bân dịu dàng nhìn phần bụng hở ra, câu nói đầu tiên sau khi biết kết quả là: "Ha ha... cũng không sai lắm so với tôi nghĩ, nhưng tôi... không làm phẫu thuật phổi đâu!" "Thế nhưng, cậu sẽ...." Phía sau cái chữ kia, Alex có thế nào cũng nói không lên lời. "Sẽ chết, đúng không?" Lệ Hàn Bân cười như nước chảy mây trôi, giống như nói đến những việc không liên quan đến mình: "Chỉ cần bọn nhỏ không sao, những thứ khác tôi không quan tâm, cũng không có ai quan tâm". "Nhưng tôi quan tâm!" Không thể nhịn được nữa, Alex chậm rãi bước tới gần Lệ Hàn Bân, ánh mắt thâm tình đối diện với đôi mắt kinh ngạc, trịnh trọng nói: "Từ bạn bè trở thành người yêu, thật sự khó như vậy sao?" Rapp hoang tưởng: Bạn thụ được bạn Alex chăm sóc nhưng vẫn k thể quên được công, nhưng vĩnh viễn k muốn gặp lại công nữa vì k muốn công biết mình đã chết. Sau khi sinh xong thì dặn dò Alex là mang tro cốt của mình để cùng cha tại Anh. Bạn công đến thì mọi thứ đã muộn. Đó, truyện này vào tay tôi thì sẽ thành như thế:'((( Hoặc nếu đc sửa sớm hơn thì t sẽ cho đổi công sang bạn Alex =))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]