"Này, nhóc con, mày làm sao đấy?" Sáng sớm, tên mặt sẹo đi vào phòng liền bị sắc mặt tái mét, hô hấp dồn dập của Lệ Hàn Bân làm giật nảy mình. "Khụ khụ... nước..." Lệ Hàn Bân nhắm chặt hai mắt, than nhẹ một câu theo bản năng. "Mày chờ đã!" Bà Giang đã nói phải trông coi cái mạng nhỏ của nó, tên mặt sẹo không dám thất lễ, đổ đầy nước vào chén rồi chậm chạp mang tới cho Lệ Hàn Bân uống. Lệ Hàn Bân uống vào mấy ngụm, đột nhiên hung hăng cắn phập lên ngón tay tên mặt sẹo, "Ôi___" tên mặt sẹo đau đớn kêu lên một tiếng, tay run một cái, chén rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. "Mẹ nhà mày! Tên nhãi ranh nhà mày sống đủ rồi phải không?" Tên mặt sẹo thổi vết thương trên ngón tay, chửi ầm lên. "Cứ coi như tôi chán sống, bây giờ anh cũng không thể giết tôi!" Lệ Hàn Bân chậm rãi ngồi thẳng lên, buồn cười nhìn kỹ tên mặt sẹo, "Cái bát duy nhất ở đây bị anh đánh vỡ, nhưng tôi còn muốn uống nước, làm sao đây?" "Mày..." tên mặt sẹo tràn ngập tức giận mà không có chỗ phát tiết, "Ông đây nhịn mày! Chờ ông mày cầm được tiền nhất định phải khiến mày đẹp mắt!" Sau khi tên mặt sẹo quẳng xuống một câu ngoan độc, lại ngoan ngoãn ra ngoài bưng trà đưa nước. "Ngu như heo!" Lệ Hàn Bân trào phúng cười lạnh một tiếng, chậm rãi gập người nhặt mảnh vỡ trên mặt đất... Cậu không thể ngồi chờ chết, nhất định phải mau chóng cắt đứt dây gai chạy khỏi nơi này. ****** Lệ Hàn Bân mất tích mấy ngày nay, Mẫn Hướng Hàng mới sâu sắc được ý thức được, vị trí của cậu ấy ở trong lòng mình đã không thể đong đếm được. Ngày ngày lái xe đi tìm, nổi điên gọi đi gọi lại số điện thoại đã khắc vào tận đáy lòng kia, vụng trộm chờ đợi trước cổng công ty Lệ Hàn Bân, trong lòng thầm nghĩ nếu may mắn còn có thể chờ đợi cậu từ trong đi ra... Thế nhưng, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. "Anh Hướng Hàng, đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ được biện pháp". Lệ Gia Kỳ lo lắng nhìn Mẫn Hướng Hàng, "Nếu không phải mấy ngày này thu xếp việc của cha, em cũng thật sự muốn đi tìm anh trai với anh". Mẫn Hướng Hàng day trán, thanh âm có vài tia mỏi mệt: "Anh tìm là được rồi, em đi lại không tiện. Nếu thực sự không được, ngày mai chúng ta báo cảnh sát, giao cho họ xử lý". "Không được!" Lệ Gia Kỳ phủ định, "hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng, bọn cướp ở trong tối, chúng ta lại không rõ lai lịch của họ. Tùy tiện báo cảnh sát, lỡ như... lỡ như bọn họ làm anh trai bị thương thì làm sao đây?" "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được!" Mẫn Hướng Hàng kích động rống to, "Bọn cướp lại không chủ động liên hệ với chúng ta, anh thật sự sắp điên rồi!" Lệ Gia Kỳ cố nén nước mắt, kinh ngạc nhìn Mẫn Hướng Hàng, hồi lâu mới mở miệng: "Anh Hướng Hàng, đây là lần đầu tiên anh phát cáu với em". "Anh.." Mẫn Hướng Hàng nhíu chặt lông mày, ngữ điệu dịu xuống, "Tâm tình anh không tốt lắm, thật xin lỗi". Lệ Gia Kỳ xoay người, không muốn đối mặt với Mẫn Hướng Hàng. Thanh âm có chút khàn khàn: "Em hãm trà an thần, giờ em đi lấy cho anh một bát". Dứt lời, chuyển động xe lăn đi tới phòng bếp. Trong phòng bếp không có một ai, Lệ Gia Kỳ lấy hai tay che mặt, lớn tiếng khóc: "Tình yêu của em đối với anh không hề ít hơn của anh trai đối với anh, nhưng dù cho em có cố gắng thế nào, tại sao trong mắt anh không bao giờ nhìn thấy em? Có được anh như thế này, em thà rằng buông tay!" Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, ấn nút trả lời: "Alo, xin hỏi ai vậy?" "Gia Kỳ, là mẹ". "Mẹ!" ngữ khí Lệ Gia Kỳ kinh ngạc, sau đó lại biến thành uể oải, "Mấy ngày nay mẹ đi đâu? Cha qua đời, anh trai cũng không thấy". "Gia Kỳ, con hãy nghe kĩ. Mẹ chỉ nói một lần, để giúp con thực sự trở thành người thừa kế tập đoàn Lệ Thị, mẹ nhốt Lệ Hàn Bân tại trang viên lần trước đã mua cho con, khiến cho nó giao ra cổ phần Lệ Thị. Hai ngày nay nếu con không có việc gì thì không cần đến trang viên, ha ha, sao hả? Phần lễ vật đính hôn này của mẹ cũng không tệ chứ?" "..." "Gia Kỳ, con nói gì đi!" Trong nháy mắt con gái không trả lời, Giang Như Mộng có chút lo lắng. Lệ Gia Kỳ thở một hơi thật dài, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, mẹ thật khiến cho con cảm thấy xa lạ. Con cầu mẹ, thả anh đi đi! Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!" "Con nói cái gì!" Giang Như Mộng giận giữ: "Nó hại con cả một đời phải ngồi xe lăn, con lại nói giúp nó?! Mẹ đã vì con mà làm nhiều việc như thế, con lại nói mẹ thật xa lạ! Được, mẹ cho con biết, không phải mẹ chỉ muốn cổ phần của nó thôi đâu, mẹ còn muốn lấy mạng nó!" "...Mẹ, đừng! Đây chẳng qua là ngoài ý muốn..." Cô còn muốn khuyên, nhưng ngoại trừ âm thanh chói tai thì cái gì cũng không rõ. Lệ Gia Kỳ yên lặng đút điện thoại di động vào túi áo, ánh mắt nhìn trà an thần chăm chăm, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười tuyệt đẹp, chậm rãi đi về phía hướng Mẫn Hướng Hàng. Anh Hướng Hàng, vì yêu anh, ngay cả người yêu em nhất em cũng có thể bán đứng... Hoàn chương 44. Raph: Mấy em thụ nhà mình đứa nào cũng dại dai =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]