Đêm thâu cô quạnh dễ khiến người ta sa sút tinh thần, trong quán rượu xa hoa trụy lạc, không khí bốn phía tràn ngập sự xa hoa mờ ám. Tiếng nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, tiếng rượu chè chạm ly lạch cạch, nam thanh nữ tú cuồng loạn lắc lư... Đám đông reo hò ầm ĩ, người mất mát, kẻ kích động, người cường thế, kẻ không nơi nương tựa đều thỏa thích phát tiết trong không gian đặc biệt này, tựa như một đám ma quỷ nhe răng trợn mắt.
Trên chỗ ngồi quầy bar, một ly Whisky thêm đá đang đặt trước miệng Mẫn Hướng Hàng, dần dần trượt vào sâu trong dạ dày, một cảm giác nhoi nhói bỏng rát. Say rượu nhưng tâm tỉnh, ý thức của Mẫn Hướng Hàng tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Cầm lấy chiếc điện thoại vẫn lặng yên an tĩnh, hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉa mai. Lệ Hàn Bân, tại sao một câu giải thích cũng không có? Hay là, em chưa bao giờ để trong lòng?
Rượu đắng, uống một hơi cạn sạch, hóa ra, tình yêu lại đau như thế...
*****
Lệ Gia Kỳ bôi xong kem dưỡng, vỗ nhẹ mấy cái, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cầm lên xem, trong mắt Lệ Gia Kỳ chứa đầy ý cười.
"Anh Hướng Hàng, ban đêm không ngủ được à, muốn tìm em nói chuyện phiếm sao?"
"..." Ở đầu dây bên kia điện thoại, ngoại trừ tiếng thở dốc, cái gì cũng không có.
Trong lòng Lệ Gia Kỳ nổi lên sự bất an: "Anh Hướng Hàng, anh xảy ra chuyện gì? Sao lại không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-nien-tu-thuy/1081714/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.