Chương trước
Chương sau
Lưu Nguyệt chui đầu vào cánh tay Hiệp Hàm, nhẹ nhàng hít sâu, lại hít sâu. Nửa ngày cũng không dám làm bước kế tiếp. Trong đầu nàng đầy một mảnh mơ hồ, hiện tại, hiện tại nên làm gì đây?
Trong sách nói câu dẫn không khó, cọ cọ liền tạo nhiệt. Sao khi đặt trên người nàng lại khó như vậy? Nhưng nàng tuyệt không thể bỏ qua. Cắn răng bắt đầu hồi tưởng những lời trong tiểu thuyết, Thiển thiển cùng Diệp hi đã dạy.
Hiệp Hàm híp mắt nhìn Lưu Nguyệt đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, dùng ánh mắt yêu thương đánh giá nàng một chút, lại gợi lên ý cười cười, cô nhóc này hôm nay rất an phận nha. Sau đó cũng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nhưng là không bao lâu, Hiệp Hàm nhịn không được nhíu mày. Vừa khen nàng an phận, lập tức đã không an phận.
Lưu Nguyệt thật cẩn thận đem tay nhỏ bé rờ rẫm trước ngực Hiệp Hàm, lặng lẽ mở mắt ra liếc liếc Hiệp Hàm một cái. Phát hiện y nhẹ nhàng nhắm mắt, tựa hồ không nhận thấy động tác của nàng, Lưu Nguyệt lá gan lại lớn một chút, tay nhỏ lặng lẽ tiến vào trong áo ngủ.
Nháy mắt chạm vào da thịt Hiệp Hàm, Lưu Nguyệt liền nhịn không được run rẩy, vẫn biết dáng người Hiệp Hàm phi thường tốt, nhưng cẩn thận chạm vào, đây là lầm đầu tiên. Cảm giác vừa giống sắt thép vừa giống tơ lụa, làn da nhẵn nhụi mềm mại, nhưng là cơ thể lại rắn chắc vô cùng.
Hiệp Hàm nhắm mắt, nhưng cũng càng cảm giác được rõ ràng, nhất cử nhất động của đôi tay nhỏ đang tác loạn. Vốn định ngăn nàng lại, nhưng theo những gì y hiểu về nàng, đương nhiên biết nàng đang nghĩ cái gì. Chỉ cần giả bộ ngủ, đùa chán nàng sẽ thu tay về.
Lưu Nguyệt không biết Hiệp Hàm suy nghĩ cái gì, nhưng nàng lại bị lớp da thịt săn chắc, tấm thân cực phẩm của Hiệp Hàm mê hoặc, càng vuốt càng nghiện. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hiệp Hàm, Hiệp Hàm nhíu mày, nhưng biểu tình không có tức giận.
Cô nàng thấy Hiệp Hàm không tức giận, càng thêm yên lòng. Động tác cũng lớn mật hơn, tay nhỏ bắt đầu dọc theo đường cong thân thể Hiệp Hàm dần dần xuống phía dưới, đi tới thắc lưng cứng rắn của y. Lưu Nguyệt lơ đãng nghĩ đến Diệp hi nói, thắt lưng cùng mông đàn ông càng đặc biệt rắn chắc, càng thuộc tuýt vô cùng mạnh mẻ.
Mới nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt mặt mày đỏ bừng, theo tình huống trước mắt, Hiệp Hàm hẳn là thuộc loại rất mạnh mẽ đi. Sau đó nàng lại muốn nghiệm chứng nhiều hơn, đem tay nhỏ sờ đến sau thắt lưng Hiệp Hàm.
Hiệp Hàm mày càng nhăn, y bắt đầu hối hận nhất thời mềm lòng, cho nàng leo lên giường. Vốn tưởng cô nhóc này sẽ không làm quá, ai mà biết nàng càng sờ càng mạnh, hơn nữa, y cũng xem nhẹ lực ảnh hưởng của nàng đối với mình, cổ họng Hiệp Hàm lại nhịn không được giật giật, y như đang bị lữa đốt toàn thân.
Lưu Nguyệt càng sờ càng đắc ý, càng làm càng nghiện. Nhưng cũng không quên chủ yếu mục đích hôm nay là gì, sờ soạng lâu như vậy Hiệp Hàm cũng chưa động tĩnh, chẳng lẽ thật sự là vì nàng đối với y không có lực hấp dẫn? Nhớ rõ trong sách nói chỉ cần nữ chủ nhẹ nhàng tiến tới nam chủ, lập tức bị lôi lên giường ăn a. Như thế nào đặt trên người nàng lại kém nhiều như vậy?
Chẳng lẽ là kích thích không đủ? Lưu Nguyệt đột nhiên lóe lên ý niệm trong đầu. Sau đó tâm niệm vừa động, lặng lẽ dứng lên. Hiệp Hàm cảm thấy đôi tay nhỏ đã rút về, trong nhất thời nhẹ nhỏm, còn chưa kịp điềm tỉnh. Đã muốn hỗn loạn, trên môi đã có cảm giác mềm mại.
Nghe bên tai lan ra âm thanh hít thở, y chỉ biết cô nàng này đổi phương pháp tra tấn mình. Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm bình thản ngủ, nhìn đôi môi lạnh ửng đỏ kia, thuận theo bản năng đem môi mình ghé sát lại, chậm rãi cảm thụ cảm xúc lành lạnh, sau đó nhẹ nhàng vươn lưỡi, từng chút từng chút liếm láp đôi môi y.
Hiệp Hàm thật không thể không than nhẹ một tiếng, sau đó mở bừng mắt. Từ bị động thành chủ động, bàn tay to duỗi ra đem Lưu Nguyệt ôm lấy, mặt khác một tay chế trụ sau gáy nàng, đem đôi môi nàng dán sát môi mình, ở thời điểm nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ để thở, không chút khách khí chui vào trong vòm họng nàng, không kiêng nể câu dẫn nàng.
Ngay tại thời điểm đầu óc Lưu Nguyệt hóa thành nước, Hiệp Hàm mới buông nàng ra. Thân mình mềm nhũn của nàng trực tiếp dán trước ngực Hiệp Hàm. Hiệp Hàm vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ừng đỏ của nàng. Sau đó bàn tay to kia, đem nàng cố định ôm trong lòng, siết chặt lấy. Lưu Nguyệt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó mới phát hiện bản thân hết cách, hai tay bị Hiệp Hàm gắt gao cố định, rốt cuộc không thể làm gì được.
Nàng trợn mắt nhìn Hiệp Hàm, kết quả y đã muốn thản nhiên nhắm mắt. Vừa rồi khi Hiệp Hàm ôm nàng, nàng rõ ràng cảm giác được Hiệp Hàm cũng động tình, chổ cứng chạm vào bụng nàng tuyệt không giả được, nhưng là vì cái gì y vẫn trấn định như vậy, Lưu Nguyệt phẫn nộ rồi. Hiệp Hàm như thế nào có thể không nhìn ra sự hiến thân của nàng.
Thế Giới của Lưu Nguyệt phát hỏa, điều này vô cùng đáng sợ. Nàng quyết định sài tuyệt chiêu. Lưu Nguyệt ở trong lòng Hiệp Hàm cọ cọ, chính là cọ mãi cùng không thoát được sự giam cầm của Hiệp Hàm. Bất đắc dĩ nàng phải mở miệng kêu Hiệp Hàm, “Hàm, buông.” Hiệp Hàm hơi hơi nhăn mày, vẫn không mở mắt, “Đừng náo loạn, ngoan ngoãn ngủ.”
Lưu Nguyệt không phục trừng hắn, “Không nháo, người ta muốn đi WC.” Hiệp Hàm rốt cục mở to mắt, hồ nghi nhìn Lưu Nguyệt liếc mắt một cái, thấy hốc mắt nàng có chút đỏ, trong lòng không khỏi nhói đau. Những gì y làm chẳng lẽ xúc phạm nàng? Y làm tất cả đều là vì tốt cho nàng, nàng còn đang đi học, loại chuyện này nhất thời không thể gấp.
Hiệp Hàm nhẹ nhàng buông nàng ra, Lưu Nguyệt bỉu môi không cam lòng leo xuống giường. Hiệp Hàm nhịn không được vươn giữ chặt nàng, “Ngoan, giận sao?” Lưu Nguyệt nhẹ nhàng đẩy tay y, cúi đầu hướng phía trước. Nàng vẫn nhớ rõ vừa rồi Hiệp Hàm là như thế nào cự tuyệt nàng, không tức giận mới là lạ, nàng căm giận chạy về phòng tìm con át chủ bài.

Hiệp Hàm lấy tay chống đầu thở dài, có trời biết y nhẫn nại có bao nhiêu vất vả, kết quả bảo bối còn thầm oán y, y làm hết thảy không phải vì nàng ư. Thế nhưng biến thành kẻ mang tội là sao.
Lưu Nguyệt đứng trước cửa hít sâu một cái, sau đó lại cúi đầu trèo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống. Hiệp Hàm nhẹ nhàng sát lại đem nàng ôm lấy, ghé vào tai nàng nói, “Bà xã, thật sự giận sao?” Lưu Nguyệt không để ý tới y, Hiệp Hàm hết cách, đành phải tiếp tục dỗ, y nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, tựa như vô lại nủng nịu nói. “Bà xã, muốn đánh thì anh cho em đánh, chính là không cho dỗi.”
Lưu Nguyệt đột nhiên linh quang chợt lóe, cố ý rầu rĩ nói, “Tốt, vậy anh nhắm mắt lại cho em hôn, em liền tha thứ cho anh.” Hiệp Hàm bất đắc dĩ vuốt mũi nàng, sau đó thập phần hợp tác nhắm mắt lại. Lưu Nguyệt cười, sau đó tiến đến bên miệng Hiệp Hàm, nhẹ nhàng cắn cắn môi y.
Hiệp Hàm chịu không nổi nàng dụ dỗ, chủ động hé miệng muốn hôn sâu. Đột nhiên Hiệp Hàm dừng động tác, mở mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt, “Em vừa cho anh ăn gì?” Lưu Nguyệt cười y như hồ ly trộm được gà,“Bí mật! Đây chính là con át chủ bài của em.”
Hiệp Hàm cũng không hỏi lần hai, bởi vì đại khái y đoán được, yết hầu càng ngày càng khát, trong thân thể chậm rãi muốn phát hỏa, máu toàn thân như muốn phun trào. Chết tiệt, ai cho nàng thứ này chứ. Bất quá y nhìn Lưu Nguyệt đắc ý lại có điểm hưng phấn, nhận mệnh thở dài.
Sớm biết bảo bối có thể vui vẻ như vậy, y không phải nên sớm một chút phối hợp nàng ư, Hiệp Hàm cũng không tái chấp nhất. Nhìn Lưu Nguyệt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, y cũng gợi lên ý cười, được rồi. Tối nay y mặc kể để cô nàng này muốn làm gì thì làm vậy.
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm ngoan ngoãn yếu đuối trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn. Diệp hi đưa cho nàng để phòng tình huống đặt biệt, thứ này là thuốc kích dục, hơn nữa uống xong toàn thân sẽ vô lực. Lúc ấy Diệp hi lưu con át chủ bài này cho nàng, không nghĩ đến cuối cùng cũng phải lấy ra dùng.
Lưu Nguyệt cười trộm tới gần Hiệp Hàm, nhìn chăm chú ánh mắt bốc lữa của y, nàng thế nhưng bắt đầu run rẩy, thủ cũng run theo. Nàng cắn môi dưới, không làm thì làm sao biết sẽ vô dụng, con át chủ bài cũng đã suất ra rồi, sao có thể để cho y xem thường được. Lưu Nguyệt dùng ngón tay run rẩy chậm rãi cởi bỏ áo ngủ Hiệp Hàm.
Lộ ra thân thân thể tinh tráng của y, nhìn cơ ngực rắn chắc kia, Lưu Nguyệt lại nhịn không được ngứa ngáy, vươn tay nhỏ bé bắt đầu sờ mó. Hiệp Hàm uống dược kia, toàn thân đều bị vây hãm cực độ trong trạng thái mẫn cảm, bị Lưu Nguyệt chạm nhẹ vào, nhịn không được hừ ra tiếng. Lưu Nguyệt giương mắt nhìn y, “Hàm, em sờ như vậy khiến anh thoải mái không?”
Hiệp Hàm thở gấp, hướng nàng gật gật đầu. Lưu Nguyệt lá gan lớn hơn nhiều, nếu Hiệp Hàm nói thoải mái, thì nàng sẽ cố gắng thêm một chút. Tay nhỏ càng chủ động ở trên thân thể Hiệp Hàm châm ngòi thổi gió, Hiệp Hàm nhắm mắt lại, trong lòng hận không thể bóp chết chính mình. Sớm biết sẽ thành ra loại kết quả này, còn không bằng tự y chủ động, cứ bị động để nàng đùa giỡn thế này, quả thực là không thể chịu nỗi a, hạ thân đều đau đến nứt ra rồi.
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm từ từ nhắm hai mắt, bày bộ dạng thống khổ lại vui thích, nhịn không được tiếp cận càng gần, dùng môi hôn lên ngực, sau đó ác ý vươn lưỡi, ở điểm đỏ trước ngực y liếm lộng. Hiệp Hàm từ từ nhắm hai mắt thở dốc, tiếng hổn hển kia càng làm cho Lưu Nguyệt thêm nhiệt tình. Nàng nhịn không được bắt đầu cắn cắn da thịt Hiệp Hàm, từng chút từng chút đi xuống.
Ở thắt lưng y bồi hồi một lúc, Lưu Nguyệt vẫn là nhịn không được mặt đỏ rối tim quyết định đem quần y cởi bỏ. Cái nơi kia đã sớm dựng lên thành lều, Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, một tay lấy giữ quần ngủ Hiệp Hàm kéo xuống, thứ nhiệt huyết kinh người kia, đột ngột xuất hiện trước mắt Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt mặt mũi nóng bừng, tựa hồ xúc động bị chấn động mạnh. Xem tiểu thuyết với trực tiếp chứng kiến khác hẳn nhau. Hơn nữa đây là Hiệp Hàm a, nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vừa lúc Hiệp Hàm không biết khi nào đã mở to đôi mắt đen láy. Sâu trong hố mắt đen kia tựa hồ là nhiệt lực vô cùng vô tận, chính là bị t nhìn trúng, khiến Lưu Nguyệt cảm thấy toàn thân nóng lạnh không ngừng.
Nhớ lại qui trình bình thường, Lưu Nguyệt thẹn thùng nuốt nuốt nước miếng, hơi hơi mở miệng nhỏ tới gần nó. Thứ kia của Hiệp Hàm sớm đã nóng lòng phát tiết đến điên rồi, cố tình xụi lơ lại không tự chủ được, chỉ có thể mặc Lưu Nguyệt đùa bỡn. Nhìn Lưu Nguyệt mở miệng nhẹ nhàng đem thứ của y ngậm vào. Cảm giác ấm áp kia trấn tới, làm cho y nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Nàng bị một tiếng kia tiếp thêm cổ vũ, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào. Nhìn Hiệp Hàm thoải mái chớp mắt, nghe Hiệp Hàm cúi đầu thở dốc, thân thể y càng ngày càng nóng, nhiệt lưu phía bụng cũng không ngừng đè ép, nàng có chút khó nhịn xoay xoay thắt lưng, có chút không rõ ràng, nàng sao lại có cảm giác gì đó không đúng.
Nhất cử nhất động của nàng đương nhiên không tránh được tầm mắt nóng bỏng của Hiệp Hàm. Hiệp Hàm nhìn khuôn mặt đỏ bừng mất tự nhiên của Lưu Nguyệt, đại khái cũng đoán được. Khẳng định vừa rồi nàng dùng miệng đưa dược cho y, chính mình cũng tiếp thu không ít. Lưu Nguyệt vẫn đang liếm lộng thứ nóng hổi của Hiệp Hàm, nhưng là chính nàng càng ngày càng vô lực, thậm chí đã có chút không thể nhẫn nại.
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hiệp Hàm, “Hàm, ta thật khó chịu……” Nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, nước mắt lưng tròng, Hô hấp của y càng thêm gầm gừ, trời ạ! Nàng như vậy thật là dụ hoặc chết người. Hiệp Hàm khàn giọng nói, “Ngoan, đến đây.”
Lưu Nguyệt chạy nhanh đến bên người y, Hiệp Hàm còn nói, “Đến, mở chân ra, dựa vào đây.” Lưu Nguyệt đầu óc đã sớm nóng thành một đoàn.
Hiệp Hàm nói một lời nàng làm một động tác, chờ nàng ngồi lên Hiệp Hàm cưỡi trên đầu y. Còn chưa biết kế tiếp sẽ thế nào, thì chổ tối mẫn cảm của bản thân, đột nhiên truyền đến một xúc cảm mềm mại. Nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, sau đó toàn thân vô lực rã rời. Hiệp Hàm thở hổn hển nói, “Bảo bối, giữ lấy tay cầm đầu giường.” Lưu Nguyệt ngoan ngoãn nghe theo.
Sau đó Hiệp Hàm bắt đầu tinh tế liếm đóa hoa mềm mại của nàng, chậm rãi nhấm nháp dịch ngọt ướt át. Đầu lưỡi Hiệp Hàm phảng phất như có điện, phàm là chổ nó chạm qua, đều để lại từng trận tê dại, Lưu Nguyệt chỉ có thể bất lực rên rỉ, sau đó mật dịch giống như không chịu nổi khống chế càng chảy càng nhiều. Lưu Nguyệt mềm mại kịch liệt rên rỉ kích thích phản ứng Hiệp Hàm, làm y nghẹn đến không chịu nổi, cảm thấy nàng cũng đủ ướt. Hiệp Hàm mới bảo Lưu Nguyệt ngồi xuống phía dưới thắt lưng mình.
Lưu Nguyệt hai mắt lờ mờ, ngoan ngoãn nghe lời, nàng cũng biết Hiệp Hàm hiện tại toàn thân vô lực, căn bản không thể cử động. Dù muốn cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng, nàng chớp chớp hai mắt mọng nước, giữ lấy thứ to lớn của y, chậm rãi ngồi xuống.
Mới đi vào một chút, đã làm nàng đau đến tắt thở, nàng bất lực nhìn về phía Hiệp Hàm. Hiệp Hàm nhìn thấy sự thống khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không nhẫn tâm,“Bảo bối, đau thì đừng làm, anh có thể nhẫn.” Lưu Nguyệt nghe nói như thế, lại nhìn đến Hiệp Hàm đang cắn răng cố nén cảm xúc, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi liền ngồi xuống.
Cái loại cảm giác xé toạt này, làm nàng đau đến khóc thét, Hiệp Hàm cũng bị sự siết chặt bên trong nàng làm đau nhức, cũng kiềm không được hấp một ngụm. Lưu Nguyệt không dám lộn xộn, hai tay ở thắt lưng y, vẫn duy trì tư thế đó không dám động, Hiệp Hàm càng sợ nàng đau, cũng cố nén không nhúc nhích. Lưu Nguyệt nhìn bộ dạng toàn thân nhẫn nhịn chảy đầy mồ hôi của y, đoán được y cũng rất khó chịu. Nên khi thấy không đau như trước nữa, cũng bắt đầu chống tay nhẹ động, tuy rằng vẫn đau muốn rát toạt ra, nhưng nàng thấy bộ dạng thoải mái cùng hưởng thụ của Hiệp Hàm, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Cái loại cảm giác vừa nóng chảy vừa ướt át này, cơ hồ bức điên Hiệp Hàm rồi, y nhịn không được cúi đầu rên rỉ. Tựa hồ bản thân đã dần thích ứng được cự vật của Hiệp Hàm, cảm giác đau đớn cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, mà dần dần mang đến là một loại thoải mái cùng tê dại khác thường.
Lưu Nguyệt nhìn biểu tình say mê của Hiệp Hàm, kiềm chế đôi chân cùng cánh tay đã tê dại, đem Hiệp Hàm trong cơ thể càng tiến sâu vào. Cái loại vui thích không biết tên này càng ngày càng nhiều, chồng chất càng lúc càng cao, Lưu Nguyệt cũng nhịn không được khẽ cau mày, mềm mại rên rỉ nhiều hơn. Hiệp Hàm từ đầu đến giờ vẫn nhẫn nhịn, rốt cục cũng đợi được tới cửa này, gầm nhẹ một tiếng, liền phun ra. Nhiệt dịch nóng bỏng trực tiếp phóng ra sâu bên trong hoa tâm của Lưu Nguyệt, làm nàng nhịn không được toàn thân run rẩy co rút, sau đó xụi lơ nằm trên người Hiệp Hàm.
Hai người đều cùng cúi đầu thở dốc, bắt đầu chậm rãi bình phục lại. Lưu Nguyệt tựa hồ dùng toàn lực, chỉ có thể vô lực nằm trên người y. Dược lực trong người Hiệp Hàm dường như đã hết, y hổn hển thở vài cái, cảm thấy tay chân bắt đầu có sức, mới đem Lưu Nguyệt ôm vào lòng.
Nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, “Anh nên bắt em phải làm sao đây. Em chính là tự mình muốn ăn khổ a!” Lưu Nguyệt mệt mỏi vô lực, cảm giác buồn ngủ kéo đến, chỉ có thể thì thào cãi lại, “Em một chút cũng không hối hận.”
Hiệp Hàm nghe xong, không nói gì cười khẽ, nha đầu ngốc này, nhìn nàng mệt mỏi rơi vào giấc ngủ. Y khẽ hôn lên mắt nàng, “Bảo bối, anh yêu em.” Sau đó đem nàng ôm càng chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.