Năm Thiên Thánh thứ bảy, ngày mùng 1 tháng 1, trời trong.
Ta ta ta ta ta…
Ông trời ơi! Ông chỉnh ta sao? Thế này thì ta làm sao mà đối mặt với con mèo kia được đây!
Ham rượu quả nhiên sẽ hỏng việc, sau này mình nhất định phải chú ý, kiên quyết không thể để chuyện này lặp lại nữa!
Có điều ——
Chuyện cũng xảy ra rồi, mặc dù con mèo kia không biết, nhưng mà, mình vẫn là, vẫn là…
Sét trên trời mau đánh chết mình luôn đi! Để tránh mình lại nổi lên loại tâm tư ấy với con mèo kia.
Sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Nếu để con mèo kia biết rồi, e là y sẽ lập tức tuyệt giao với mình mất…
Thật là hỗn loạn!
Rốt cục mình nghĩ cái gì chứ? Vì sao lại làm như vậy? Hai đứa mình rõ ràng là nam mà! Vì sao y lại ngọt đến vậy, khiến mình… khiến mình…
Ai nha! Phiền chết rồi!
*******************************
Rượu ngon! Quả là rượu ngon!
Hắc! Có Mèo con ở bên người, uống rượu quả nhiên là thoải mái!
Bạch Ngọc Đường vừa đi trên đường vừa nghĩ, hoàn toàn không biết lúc này chính mình cười ngốc cỡ nào.
Cũng không biết mình đang ở đâu, hắn đi lung tung về phía trước không có mục đích, không biết qua bao lâu, mũi bỗng nhiên mơ hồ ngửi thấy hương thơm của rượu, lúc ẩn lúc hiện, mùi hương ấy vô cùng mê người, chẳng thua kém Bích Khê Thanh Lưu mẹ làm, còn có chút quen thuộc. Lại như mê hoặc hắn.
A! Thật thơm quá! Dụ lòng hắn ngứa ngáy.
Vừa nghĩ, hắn đã tìm tới nơi phát ra mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/83218/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.