Năm Thiên Thánh thứ hai, ngày 29 tháng 10, khí trời không biết, (nhưng xung quanh lạnh quá…)
Sư phụ nói, mình bị thương rất nặng, nặng tới mức thiếu chút nữa đã chết rồi.
Nằm hơn nửa tháng, cuối cùng cũng có thể viết lại, mặc dù hiện tại tay vẫn còn hơi run…
Mình không biết vết thương này hung hiểm cỡ nào, chỉ nhớ lúc đó thật sự rất đau, đau tới mức chỉ muốn tìm cái gì cắn mạnh một cái!
Cắn con chuột kia đúng là lựa chọn không tồi… Ha ha…
Nhưng cho dù đau, mình vẫn nhất quyết phải ôm lấy gã kia, không để cho hắn thương tổn đến Ngọc Đường.
Đúng là kỳ quái, sao mình lại quan tâm đến con chuột trắng đến vậy?
Ngực còn lưu lại một vết sẹo, sư phụ nói trong thời gian ngắn không thể hết được, mỗi lần nhìn thấy nó, mình vẫn có chút nghĩ lại mà sợ —— thiếu chút nữa là mình đã chết rồi phải không? Chết rồi, thì sẽ không được gặp lại mọi người nữa, lão ngoan đồng sư phụ, Đạo Ảnh sư bá, còn có —— con chuột trắng đã lâu không gặp nữa…
Không có hắn ở bên cạnh mình ồn ào, đúng là mình vẫn chưa quen…
Còn có, nơi này thật sự lạnh quá!!
**********************
Hai chữ “Lời thề”, lại như một khẩn cô chú (*),lập tức đè lại thân hình Tĩnh Phong đang muốn xông ra.
“Cứu người quan trọng, trước tiên đừng quản cái khác!” Đạo Ảnh nói, lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị Sát, “Còn cái tên này…”
“Tên này hãy để vãn bối xử lý đi, được không tiền bối?”
Bấy giờ, người thanh niên lúc trước đã chế trụ được Tắc Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/83213/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.