*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Hữu năm thứ hai, ngày mùng 9 tháng 7, trời trong.
Ngự Miêu?
Hừ, thật đúng là chán sống!
Trên đời này chỉ có một con mèo là đủ, Bạch gia gia muốn xem xem, là kẻ nào lại dám to gan tự xưng là Ngự Miêu như vậy!
Cái tên “Mèo”, chỉ có thể thuộc về y thôi!
Ngoài y ra, ai cũng không được giẫm chân vào cấm khu của Bạch gia gia, ai cũng không được!!
************************************
“Ngươi… tiện nữ nhân!”
Bạch Ngọc Đường hung tợn trừng Tông Nguyệt Kiến, ánh mắt tràn đầy phẫn hận —— phẫn hận với việc nàng dĩ nhiên làm hại Triển Chiêu. Hắn đã từng phát lời thề, phải bảo vệ Triển Chiêu, quyết không tiếp tục để y bị thương tổn. Nhưng bây giờ, nữ nhân này dĩ nhiên ở ngay trước mặt hắn…
“A! Ngươi tỉnh nhanh thật đó!”
Tông Nguyệt Kiến nhẹ giọng cười nói, nhưng trong mắt không thấy một chút ý cười.
“Ta chỉ muốn tìm đồ đệ của Tĩnh Phong, không liên quan gì đến ngươi, tiểu tử thối, nếu ngươi không muốn chết, thì ngoan ngoãn nằm lại kia cho ta! ‘Túy Hồng Nhan’ trên người ngươi cũng không dễ dàng giải khai như vậy đâu!”
Túy Hồng Nhan?!
Nghe thấy cái tên này, Triển Chiêu vốn dĩ mặt đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch. Y liều lĩnh gắng gượng đứng dậy, bước nhanh tới bên Bạch Ngọc Đường, nắm lấy cổ tay hắn.
“Mèo con?”
Triển Chiêu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377664/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.