Cảnh Hữu năm thứ hai, ngày mùng 8 tháng 7, trời trong.
Ta đi tế bái ngươi!
Kiếm ta vẫn giữ, ngươi ở dưới cửu tuyền, có lẽ đang ngủ yên!
Kỳ thực điều ta muốn làm nhất, vẫn là kiên quyết đánh cho ngươi một trận, bởi vì ——
Mèo con…
****************************
Đôi môi của Triển Chiêu thật sự rất lạnh, không hề giống với lần trước, khi đó môi y mềm mại ấm áp, tuy bây giờ vẫn mềm mại, nhưng lạnh tới mức khiến hắn đau lòng.
Thật buồn cười, còn nhỏ, phẩm vị chứa nhiều tình cảm, lại càng bởi vì đây là con Mèo con lớn lên cùng mình!
Chẳng buồn suy nghĩ —— hay nói đúng hơn là không muốn suy nghĩ —— vì sao Triển Chiêu lại bỗng nhiên khác thường như thế, chỉ là vào khoảnh khắc môi mình và môi y chạm vào nhau, hai tay Bạch Ngọc Đường có ý thức ôm lấy y, một tay đặt ở sau gáy y, kéo y lại sát gần mình.
Sớm đã muốn làm như thế này… từ sau cái lần của bốn năm về trước ấy;
Tinh tế phác thảo, miêu tả đường cong của đôi môi kia…
Lại như lúc vừa xuống núi ở tiểu trấn kia, trước giường nữ tử bị ngất xỉu;
Khó chịu, trằn trọc, không yên…
Từ khi nào, ánh mắt mình đều quanh quẩn bên y, đều không thể rời bỏ thân ảnh đơn bạc này? Từ khi nào, tình cảm thanh mai trúc mã lặng lẽ thay đổi, khiến hắn hoảng hốt? Từ khi nào, đều muốn ôm chặt y, khảm sâu vào trong lồng ngực mình? Từ khi nào… đã đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ngan/2377660/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.