Chương trước
Chương sau
Mọi thứ dường như bị cô đặc, căng thẳng tới nghẹt thở. Lâm Đại Minh sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhìn thẳng mắt ông Cố Vượng, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng tựa lưỡi dao dưới ánh đèn. Ngón tay xương dài kê trên chốt súng, kiên quyết muốn đoạt mạng người đàn ông đáng tuổi cha chú. Bất chấp đó là người sinh thành Cố Thương. Lâm Đại Minh một chút cũng không kiêng nể, chậm rãi động tay ấn xuống...
Sắc mặt ông Cố Vượng tái nhợt, bị cơn sợ làm căng cứng người không sao nhúc nhích nổi, bất lực ngồi bệt dưới đất, dựa lưng lên thành tủ trơ mắt nhìn họng súng đen ngay hướng đối diện. Thân mình già nua bất giác run rẩy.
Ông cũng chỉ là một công dân bình thường, trước cái chết cận kề không khỏi sản sinh nỗi sợ sệt trong vô thức. Ông đưa mắt nhìn đứa con gái đang nằm bất động trên giường bệnh, gầy gò xanh xao. Nỗi lòng người cha chẳng tránh được cỗ xót xa.
Ông Cố Vượng hít sâu một hơi kiềm chế cảm xúc sợ sệt, ngước nhìn Lâm Đại Minh tức tối hỏi: "Mày đã làm gì con bé?"
Lâm Đại Minh không vội trả lời, lãnh đạm chờ đợi ông nói tiếp.
Ông Cố Vượng không kiềm được nỗi lòng, mắt ông hơi ướt lệ oán giận nói. Âm điệu có chút nặng nề: "Tao đọc được tin tức trên mạng, con gái tao sẽ không dại dột đi nhảy cầu!"
Lâm Đại Minh tỉnh bơ đáp: "Hiếp."
"Mày..." Ông Cố nghe vậy ngay tức khắc đứng bật dậy, mặc kệ khoảng cách giữa trán và khẩu súng ngày càng gần ông gồng mình, hằm hè như thể muốn nhảy bổ vào Lâm Đại Minh một sống một chết: "Tao gọi công an gông cổ mày vào tù!"
Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, đậm chất mỉa mai: "Gọi đi, tôi cho phép!"
"Thằng súc vật... Hự..." Cả thân mình ông Cố Vượng bị Lâm Đại Minh tàn nhẫn đạp văng vào cạnh tủ đầu giường, giữa không gian phòng bệnh lạnh lẽo vang lên tiếng xương vụn vỡ. Ông nằm sạp dưới nền, khó khăn ho vài tiếng, cổ họng tanh tưởi loáng cái một ngụm máu đỏ tươi phun xuống sàn trắng. Nổi bật rõ rệt.
Đôi mắt ông Cố Vượng hằn gân đỏ, vừa ôm bụng vừa dùng tay áo lau máu vừa hằn học nhìn Lâm Đại Minh: "Mày... mày... có ngày mày bị quả báo!"
"Ồ!" Lâm Đại Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, chán chường kéo dài giọng: "Tôi vẫn đang chờ, quả báo là thứ gì."
Hắn đã chờ bốn năm nay rồi...
Ông Cố Vượng bật cười khinh thường, hàm răng nhuộm đỏ màu máu mấp máy môi hằm hè: "Mày tổn hại con tao, tao trù mày... Hự..."
Lâm Đại Minh không hề báo trước, dẫm mạnh chân lên bụng ông Cố Vượng. Cẳng chân thon dài, vững trãi như trụ nhà khiến ông chật vật ôm chân hắn dùng sức thế nào cũng không gạt được khỏi người.
Đôi mày ông Cố Vượng nhíu thật chặt, máu tiếp tục trào ra ngoài rơi rớt thành vũng xuống sàn, ông nghiến răng nghiến lợi kiên quyết không thốt lên một lời đau đớn nào.
"Thằng... chó điên..." Ông Cố Vượng nằm bẹt dưới đất căm phẫn nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Đại Minh. Vì bị chân hắn dẫm mạnh lên bụng khiến hơi thở ngắt quãng, ông khó khăn thì thào: "Mày... mày giỏi... thì giết tao... luôn đi!"
Lâm Đại Minh không nói gì, dứt khoát chĩa súng thẳng giữa trán ông Cố Vượng toan bóp còi. Chợt có tiếng động lạ rất nhỏ phát ra từ phía sau lưng hắn, trước khi hắn quay lại xem xét thì một giọng nói đặc sệt sự mệt mỏi kèm theo hoảng hốt vang lên:
"Bố!"
Ông Cố Vượng giật mình ngước mắt về phía giường bệnh, đồng thời Lâm Đại Minh cũng hơi ngoái người nhìn lại.
Trước mặt bọn họ, Cố Thương đang chống một tay xuống giường run rẩy ngồi ngước nhìn lại bọn họ. Sắc mặt cô trắng bệch, đậm chất mệt mỏi. Có thể, vì hôn mê một tuần liền nên sức khỏe chưa ổn định, ngồi chưa được một phút Cố Thương đã ngã vật lại xuống giường. Lồng ngực gắt gao phập phồng, vừa nhanh vừa mạnh. Hơi thở cô nặng nề, nghe rõ mồn một, tan vỡ vào trong không khí.
"Thương!" Con cái là sức mạnh của cha mẹ, dù ông Cố Vượng bị Lâm Đại Minh đánh cho nằm rạp dưới sàn nhưng khi thấy Cố Thương như vậy ông lại có thể dễ dàng gạt chân hắn ra khỏi bụng.
Hoặc, Lâm Đại Minh vốn đã có chủ ý tha cho ông...
Bất chấp cơn đau quặn muốn vỡ vụn, ông Cố Vượng lồm cồm bò về phía giường bệnh cầm tay con gái gấp gáp hỏi: "Con sao rồi?"
Cố Thương mệt mỏi đến độ không nhấc nổi mí mắt, chậm chạm lắc đầu. Miễn cưỡng mấp máy môi, thì thào mãi không thành câu: "Con... không sao..."
Cô yếu ớt quờ tay chạm lên khóe môi ông Cố Vượng, lau đi vệt máu trên môi ông. Cô đau lòng rơi nước mắt, run rẩy hỏi: "Còn... còn bố?"
"Không sao!" Ông Cố Vượng dứt khoát đáp, gạt đi hai hàng nước mắt trên mặt cô con gái: "Nó không làm được gì bố đâu."
"Ưm!" Cô gật gật đầu. Sau một hồi thích nghi được với hiện tại, cô nâng mí mắt dò tìm Lâm Đại Minh không chút ngần ngại nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hiện giờ Cố Thương vẫn còn rất yếu, lại thêm nhiều ngày truyền dịch nên giờ bụng rất đói, cô chẳng còn sức lực nào để chửi rủa hắn. Bất lực, chỉ biết dùng ánh mắt đay nghiến để trút giận.
Những gì ông Cố Vượng chửi trước đó, Lâm Đại Minh đều gạt qua một bên. Cất súng trở lại trong ngực áo, tùy ý bước tới gần giường bệnh. Còn chưa kịp đến nơi, ông Cố Vượng mang theo thương tích đầy mình đứng hẳn dậy đẩy mạnh hắn lùi lại về phía sau.
Ông Cố Vượng giận dữ quát to: "Tránh xa con tao ra!"
Sắc mặt Lâm Đại Minh không đổi, hắn không nói cũng chẳng ngoan cố tiến đến. Lãnh đạm đứng im một chỗ, ngẩng cao đầu nhìn đáp lại ông Cố Vượng. Ánh mắt hắn sắc bén, không rõ tâm tư.
"Con tao, tao tự lo được!"
"Được thôi." Lâm Đại Minh xoay người đi tới chiếc ghế tựa nơi góc phòng, từ tốn ngồi xuống, bất cứ một động tác nào đều toát ra khí chất cao ngạo bí bách của một kẻ có quyền lực. Đưa mắt nhìn Cố Thương đang nằm trên giường, lười biếng nói: "Nếu ông có thể trả lại tiền viện phí tôi đã đóng cho con ông."
Ông Cố Vượng gắt: "Bao nhiêu?"
"Một trăm triệu." Giọng hắn nhẹ hẫng đều đều vang lên.
Không chỉ ông Cố Vượngmà còn cả Cố Thương đều đồng loạt kinh ngạc nhìn hắn như muốn chất vấn thực hư.
Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại ảm đạm không cảm xúc. Chậm rãi liệt kê: "Con ông được điều dưỡng tại phòng tốt nhất, được điều trị chăm sóc tốt nhất, thuốc than dịch vụ, toàn bộ đều tốt nhất."
Ông Cố Vượng khinh bỉ hừ lạnh: "Mày yên tâm, tao sẽ trả mày không thiếu một xu."
"Gia hạn cho ông là một ngày."
"Tổ sư nhà mày! Mày cắt máu tao à?" Ông Cố Vượng hống to, mắt ông long sòng sọc. Vết thương ở bụng nói nhẹ chẳng nhẹ nhói lên đau đớn, vì cơn giận dữ tột cùng khiến ông thở phì phì nặng nề. Đôi mày ông thoáng nhíu lại, nhưng con gái vừa tỉnh sau cơn mê dài nên không muốn kinh động nó. Lặng lẽ nghiến răng chịu đựng
"Trả không nổi thì dùng con ông đổi."
"Con tao chỉ đáng giá trăm triệu? Ông khinh!"
Lâm Đại Minh lắc đầu: "Con ông không giá nào mua được. Chi bằng, ông coi đó là chút sính lễ rồi gả con ông cho tôi."
"Con cụ mày! Tao mà gả con tao cho mày, tao chết không nhắm mắt!" Ông Cố Vướng đã tức càng thêm tức, chĩa ngón tay thẳng mặt Lâm Đại Minh hoàn toàn quên mất chuyện của vài chục phút trước.
Ấy vậy, lần này Lâm Đại Minh một chút cũng không tính toán. Thanh âm đều đều vang lên như có như không: "Vậy, sắp xếp sao trả tiền lại cho tôi. Quá một giờ, tăng lãi gấp mười lần."
Ông Cố Vượng dù tức lắm nhưng cũng chẳng biết phải nói gì, nhất thời im bặt. Cúi nhìn đứa con gái đang nằm trên giường bệnh, thấy sắc mặt con bé trắng bệch lại còn yếu ớt đến độ không nói năng được gì. Kiềm chế không nổi, ông để vọt tiếng thở dài não nề. Nhà ông nào có giàu có đâu, kinh tế đủ ăn đủ mặc. Tuy không quá thiếu thốn nhưng cũng chẳng tránh được khó khăn. Vay ngân hàng đã lâu, bị người ta hối thúc vẫn chưa kịp trả hết. Dù xoay sở thế nào cũng chẳng thể đào ra số tiền trăm triệu lớn như vậy trong khoảng thời gian ít ỏi đó.
Rõ ràng Lâm Đại Minh đang làm khó ông, ép buộc ông giao con gái. Ông sao có thể đem con ông đặt vào tay một thằng nguy hiểm vô nhân tính như vậy, suốt ngày chỉ biết đánh đấm chém giết, con bé Thương sẽ ra sao nếu vào tay hắn?
Nhưng ông lại chẳng tìm được lý do nào để phản bác yêu cầu của hắn, bởi hắn là người bỏ tiền ra cung cấp điều kiện tốt nhất cho con gái ông. Trả lại tiền cho hắn vốn là điều hiển nhiên, cho dù hắn có yêu cầu trong vài tiếng nữa phải có đủ ông cũng chẳng thể từ chối.
Cố Thương sau khi tỉnh lại gần ba mươi phút, sức khỏe bắt đầu dần ổn định. Tuy nhiên sức lực vẫn rất yếu. Cô không suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng để tâm tới hệ quả. Không hề do dự, thái độ hết sức bất cần: "Để con trả."
Ông Cố Vượng kinh ngạc nhìn Cố Thương.
Cô di dời tầm nhìn về phía Lâm Đại Minh, mệt mỏi hít sâu một hơi khẽ thỏa thuận: "Số tiền lớn như vậy,..."
"Chỉ cần ông ta không chen vào, tôi cho em thời gian từ từ trả." Lâm Đại Minh không chờ Cố Thương nói hết, điềm đạm chen vào. Hắn đứng dậy, bước dần về phía cô.
Ông Cố Vượng toan cản hắn, nhưng chẳng hiểu sao người ông lại cứng đờ mặc hắn ngày một lại gần. Ông tự trách cứ bản thân nghèo nàn, khiến con gái vì tiền mà chịu nhục bên cạnh một thằng rác rưởi đầy ghê tởm.
Cố Thương: "Một năm, một năm là đủ."
Hắn gật đầu đồng ý. Khom người ôm hai bên vai Cố Thương nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, cẩn thận dựng dọc gối giúp cô dựa lưng vào tường với tư thế dễ chịu nhất. Lâm Đại Minh ngồi xuống cạnh giường, gạt nhẹ mái tóc xơ xác lâu ngày không gội của cô sang hai bên.
Mà, Cố Thương không còn sức đâu mà phản kháng mặc hắn một tay bưng má cô vuốt ve. Hoặc cô chẳng buồn làm bất cứ điều gì, chán chường để mặc mọi thứ.
Ông Cố âm thầm siết chặt nắm đấm, cố giữ bản thân bình tĩnh. Gằn giọng cảnh cáo: "Tốt nhất mày đừng làm gì tổn hại tới con tao."
Tuy rằng ông rất căm thù Lâm Đại Minh nhưng không thể phủ nhận hắn đối với con gái ông hết sức ân cần. Ông không mù, có thể nhìn thấy ánh mắt hắn dành cho con ông chan chứa tình cảm, lại vô cùng chân thật không hề tạp nham giả tạo. Thái độ hắn đối với ông bất chấp luân thường đạo lý, nham hiểm tàn độc nhưng khi đối với con ông lại ngập tràn sự yêu chiều cùng bảo bọc. Điều này, bất giác khiến ông cảm thấy yên lòng.
Ít nhất, nó cũng đối tốt với con bé Thương. Con bé sẽ không phải chịu khổ quá nhiều trong thời gian sắp tới. Ông không tin không xoay sở được một trăm triệu trong một năm... Không! Chỉ một hai tháng thôi! Chỉ một hai tháng thôi ông nhất định trả đủ và đưa con gái ông trở về nhà, tránh xa thằng rác rưởi chó dại này mãi mãi!
"Lo cho thân mình trước đi." Lâm Đại Minh mắt nhìn Cố Thương chăm chú, khinh bỉ mở lời.
Cố Thương quan sát bộ dạng thảm hại hiện giờ của bố mình, đau đớn thở hắt ra. Khóe miệng ông Cố Vượng còn lem nhem vệt máu mờ chưa khô, quần áo ông xộc xệch nhàu nhì, lại lem nhem bẩn thỉu.
Cô mở lời khẽ trấn an ông: "Bố đi kiểm tra lại xem."
Không để ông Cố Vượng nói thêm, cô lắc đầu: "Không sao đâu. Đây là bệnh viện," Cô bỗng ngưng lại, hướng mắt hằn học nhìn về phía Lâm Đại Minh. Hắn cũng chẳng vừa nhìn đáp lại cô, không chung hiện lên tia lửa điện rẹt rẹt. Cố Thương ra chiều thách thức nói thêm: "Nó làm được gì con."
Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nhìn cô ngập tràn thích thú. Quay qua dò xét ông Cố Vượng, nét cười trên môi càng đậm khi ông tỏ vẻ chán ghét quay người bỏ đi.
Cố Thương yếu ớt động người, Lâm Đại Minh rất nhanh hiểu ý cô muốn gì. Bất chấp cô có muốn hay không đã tự ý khom người nhấc bổng cô lên tay cứ thế đem cô vào phòng vệ sinh.
Cố Thương dù rất khó chịu, nhưng vì quá mệt nên miễn cưỡng mặc hắn làm gì thì làm. Cô bực bội, thở hắt ra một tiếng nặng nề. Khinh ghét ngước nhìn hắn chằm chằm, hận không thể băm Lâm Đại Minh ra làm trăm mảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.