Chương trước
Chương sau
Hà Đào bị Trần Thiên Minh kêu to "Thảm rồi" dọa nhảy dựng cả lên, hỏi: "Thảm cái gì?"
Trần Thiên Minh vội nói: "Tôi còn chưa ăn no, nhưng mà bây giờ đã đến giờ tự học rồi".
"Tôi còn tưởng chuyện gì, thầy lên lớp trước đi, hết giờ thì lại đến đây, tôi sẽ để cơm lại cho" Hà Đào vốn tưởng rắng có đại sự gì.
"Nếu đã nói như vậy, tôi đi trước đã" Trần Thiên Minh nhìn lại thời gian, không thể cố ăn được, nếu ăn nữa là sẽ bị muộn.
"Cô Hà, cô ở đâu vậy?" Trần Thiên Minh sau khi hết khóa, liền chạy ngay về chỗ Hà Đào, bụng đói thế này rồi, không phải là chuyện tốt nữa.
"Mau vào đi, tôi hấp lại cơm cho thầy rồi đó" Hà Đào ta mở cửa, dẫn Trần Thiên Minh đi vào. "Mau ăn đi, xem thầy đói đến mức sắp hỏng rồi kìa, tất cả đều là do tôi không tốt" Hà Đào lại quay sang tự trách mình.
Trần Thiên Minh trông thấy dáng vẻ tự trách của Hà Đào, liền an ủi nàng: "Không sao, sau này cô muốn tôi giúp gì thì cứ nói".
"Thật chứ" Hà Đào cao hứng nói.
"Đương nhiên là thật, chẳng qua là cô phải có cơm đó!" Trần Thiên Minh vốn tâm địa cứng rắn, chẳng qua cũng không có biện pháp gì, người ta là mỹ nữ. Nói lại, sau này muốn theo đuổi Hà Đào, mình không phải lại càng có thêm cơ hội sao?
"Tên kia gọi là Diệp Đại Vĩ, là ông chủ một công ty trong nước, nhưng thầy cũng không cần để ý tới hắn, hắn là một tên tiểu nhân âm hiểm, thầy không cần để nhưng lời hắn nói trong lòng" Hà Đào quay sang nói.
Trần Thiên Minh cười cười, nghĩ thầm: "Ta nhất định sẽ nhớ mãi lời của tên mặt trắng kia, ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn, làm cho hắn không thể cãi lại nữa".
"Mà đúng rồi, cô có vẻ rất quen thuộc với Diệp Đại Vĩ nhỉ?" Trần Thiên Minh hỏi.
Hà Đào khinh thường nói: "Đương nhiên, tôi đối với mỗi người theo đuổi mình đều nắm rõ một chút".
"Mỹ nữ quả thật có khác, cả ngày đều có người theo đuổi. Tôi xem ra, nếu không phải là có cô, chắc chắn là cũng không có ai đến thăm tầng trệt này của chúng ta cả" Trần Thiên Minh nói tiếp,
"Thầy cuối tuần không về nhà ư?" Hà Đào hỏi.
"Về nhà, thì sao?" Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn Hà Đào rồi hỏi lại.
"Thầy không phải có xe sao? Tôi đang muốn nhờ thầy chở về giúp?" Hà Đào nói.
"OK, nếu cô không để ý đến việc tôi đi xe máy" Trần Thiên Minh nói, "Chẳng qua, xe này của tôi là một chiếc BMW hai ống xả".
"Không đâu, thầy nhớ kỹ là buối chiều thứ sáu cuối tuần này chờ tôi cùng về đó" Hà Đào sợ Trần Thiên Minh quên, vội vàng nhắc lại thêm lần nữa.
"Nhớ rồi," Trần Thiên Minh cũng không dám quay lại nhìn Hà Đào nữa, hắn sợ quay lại sẽ nghĩ tới cảnh Hà Đào tắm tối qua, lúc đó lại không kìm được mình.
Chiều thứ sáu Trần Thiên Minh còn chưa tới thời gian tan học, hắn liền đem theo chiếc xe máy dời đi. Trông thấy chiếc xe bóng loáng, trong lòng hắn cảm thấy rất cao hứng. Đây chính là kiệt tác mà Trần Thiên Minh tốn cả buổi trưa không ngủ để biến nó thành như vậy, nghĩ đến cảnh Hà Đào ngồi cùng hắn trên xe, vì thế hắn đã đem xe lau đến mức bóng loáng, giống hệt như là tặc tâm của hắn vậy.
Nếu lái xe thì mình có thể phanh gấp vài cái, chắc chắn là "đỉnh cao" của Hà Đào sẽ chạm vào người mình, nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại nghĩ đến cặp tuyết lên của Hà Đào, phía dưới lại bắt đầu dựng lên.
"Không có gì" Trần Thiên Minh tự mắng mình, "Huynh đệ, ta còn chưa tượng tượng đến đó, ngươi đã phản ứng nhanh như vậy rồi, quả là dọa người đó?"
"Thầy Trần, thầy chuẩn bị tốt rồi chứ?" Hôm nay Hà Đào vì thuận tiện cho việc ngồi xe, nàng mặc một chiếc quần bó rất đẹp, phía trên cũng mặc một chiếc T-shirt ôm người, tất cả đều tạo nên dáng vẻ lung linh quyến rũ của riêng nàng.
"Dáng người này thì dù thần tiên trông thấy cũng khó lòng mà kìm nén được, huống chi là ta" Trần Thiên Minh trông thấy chỉ biết nuốt nước miếng tự an ủi mình.
"Nhìn cái gì chứ, thời gian cũng không còn sớm đâu, phải nhanh quay về thành phố thôi" Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn mình, đặc biệt là cặp sắc nhãn kia lại đang hướng tới những địa phương mẫn cảm của mình mà "hỏi thăm".
"Sắc quỷ!" Trong lòng Hà Đào mắng. Chẳng qua là nàng cũng không trách hắn, hiệu suất khi nàng mặc trang phục này đặc biệt cao, lần trước cũng vì ở Huyền thành nàng mặc bộ đồ này mà một lái xe máy nhìn nàng đã đâm cả vào xe phía trước.
Chẳng qua là Hà Đào cũng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại mặc như thế này, chẳng lẽ là để cho Trần Thiên Minh nhìn sao? Cái này thì đến chính nàng cũng không rõ, tâm lý của nàng cũng rất mong chờ lần trở về này. Trần Thiên Minh này, trước đây nàng thấy hắn cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là trong khoảng thời gian này, nàng càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt hơn. Chình vì thế nàng vô tình lại mặc bộ đồ này, chẳng lẽ là… Nghĩ đến đây, mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên.
Vừa mới ra đến đường quốc lộ được vài phút, Trần Thiên Minh liền bắt đầu giẫm chân phanh.
Hà Đào "phốc" một tiếng, cả người lập tức chúi lên phía trước, Trần Thiên Minh ngay lập tức cảm nhận được sau lưng mình có vật gì đó rất mềm mại chạm vào, cảm giác này khiến Trần Thiên Minh rất thoải mãi. Hắn âm thầm cười trộm. bất quá đoạn đường này quả thật cũng rất khó đi, hắn giẫm phanh là chuyện bình thường, vì thế chắc là Hà Đào cũng chưa phát hiện ra điều gì.
"Ái da! Sao lần này lại đụng vào thứ gì cứng vậy" Trần Thiên Minh lại muốn "đánh lén" thêm lần nữa, nhưng mà lần này lại không phải là cảm giác mềm mại nữa, mà là… Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh cảm thấy tính mạng mình vô cùng nguy hiểm vội quay đầu nhìn lại. Hóa ra đó là nắm tay của Hà Đào.
Thì ra là Hà Đào đem nắm tay của mình đặt ở sau lưng của Trần Thiên Minh.
"Nhìn cái gì vậy, không muốn sống à? Lái xe cho cẩn thận" Hà Đào biết được quỷ kế của Trần Thiên Minh, chẳng qua là nàng cũng cảm thấy rất cao hứng, xem hắn có còn dám giẫm phanh loạn nữa hay không.
"Ài, xem ra xe này để cho người khác ngồi không lấy tiền, mình lại còn phải đến tiền đi khám bệnh nữa, thật là khổ mà" Trần Thiên Minh tự oán chính mình.
Bỗng nhiên, một chiếc xe lập tức dừng trước mặt Trần Thiên Minh.
"Xuống xe, xuống xe" Một thanh niên đầu tóc bù xù nhảy từ trên xe xuống chặn Trần Thiên Minh lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Trần Thiên Minh dừng xe lại, bối rồi hỏi. Không phải là trùng hợp như vậy chứ, bình thường con đường này trị an rất tốt, chính mình vừa mới lần đầu đi với mỹ nữ, lại gặp ngay cướp, xem ra thời điểm làm anh hung đến rồi.
"Muốn làm gì à? Hỏi rất hay. Huynh đệ bọn ta dạo này hợi thiếu tiền, vì thế đành hỏi vay lão huynh một ít" Lúc này, trên xe cũng nhảy xuống mấy tên dữ tợn khác.
Trời ơi, đối phương có đến mấy người, dáng vẻ lại cao lớn dữ tợn, xem ra hôm nay khó mà làm anh hùng được rồi. Nhưng mà chẳng lẽ tám chín người mà phải đi cướp chút tiền nhỏ sao?
"Thầy câu kéo thời gian với bọn họ một chút, năm phút là được, tôi gọi điện cho cảnh sát" Hà Đào ở sau lưng Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
"Các vị huynh đệ, tôi là một thầy giáo nghèo, làm gì có tiền chứ, các vị tìm lầm người rồi" Trần Thiên Minh cũng đang muốn trì hoãn chút thời gian, mặc dù chính mình bây giờ rất muốn làm anh hùng, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chính mình đại nhân không chấp tiểu nhân vậy.
"Chúng ta tìm chính là ngươi. Không ổn, cô nàng phía sau đang gọi điện thoại" Tên tóc bù xù phát hiện ra Hà Đào đang gọi điện thoại báo cảnh sát. "Mau mau, ngăn cản cô ta lại" Tên cầm đầu nhanh chóng ra lệnh.
"Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói" Trần Thiên Minh chợt lóe lên, sau đó xuất một quyền về phía tên đi đầu, xem ra bình thường học chút quyền cước, xem phim đánh nhau của Hongkong, chính ra cũng có chút tác dụng.
"Các huynh đệ, nhanh tốc chiến tốc thắng, cảnh sát sắp tới rồi" Tên đi đầu sau khi đỡ một đòn, liền nhanh chóng kêu anh em bao vậy hai người Trần Thiên Minh lại.
"Điện thoại gọi xong rồi chứ?" Trần Thiên Minh quay qua hỏi Hà Đào.
"Xong rồi" Hà Đào thật sự không nghĩ tới trong tình huống này rồi mà Trần Thiên Minh vẫn bình tính như vậy, thật đúng là đã xem thường hắn rồi. Chỉ là hiện giờ phải làm sao? Cảnh sát cần vài phút mới tới nơi được, nàng biết thừa đây là do Diệp Đại Vĩ gọi đến trả thù, những mà nàng không ngờ lại nhanh như vậy. Diệp Đại Vĩ, người cứ chờ đó, ta sẽ cho người đẹp mặt. Trong lòng Hà Đào âm thầm quyết định.
"Các huynh đệ, chỉ đánh thằng kia thôi, cô gái không được động tới" tên cầm đầu đứng ở phía sau ra lệnh.
Hà Đào vừa nghe thấy, biết ngay là do Diệp Đại Vĩ phân phó cho những người này không được động đến mình. Vì thế, nàng ngay lập tức phi đến chắn trước người Trần Thiên Minh.
Một tên cầm ống sắt lao đến muốn đánh Trần Thiên Minh, thấy Hà Đào lao đến chắn phía trước, bất đắc dĩ đành thu tay lại.
Trần Thiên Minh thấy thế liền chô tên kia một cước, đá hắn bay qua một bên. Nhưng phía sau Trần Thiên Minh lại có một tên khác đánh hắn một quyền, một trận đau nhức từ sau lưng truyền tới.
Sau đó Trần Thiên Minh lại bị mấy tên đàn em kia đánh thêm mấy quyền nữa, đặc biệt là một quyền cuối cùng, khiến cho mũi hắn chảy máu.
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Độc Túy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.