"Tiểu thư, ta cũng chỉ hơi tức Trần Thiên Minh thôi, không nghĩ tới hiện tại hắn chịu lưu lại giúp tiểu thư đối phó Tỉnh Điền Đại Lang." Trinh Tử lau nước mắt nói.
"Hắn vốn cho là ta bận rộn. Nên không biết ta muốn đối phó với Tỉnh Điền Đại Lang. Hiện tại hắn nghe đến ta muốn đối phó Tỉnh Điền Đại Lang, bây giờ cho dù đuổi hắn đi, hắn cũng không đi." Liễu Sanh Lương Tử cười nói. Nàng vì chuyện Trần Thiên Minh tốt với nàng mà cao hứng.
"Tiểu thư, ta cũng thấy Trần Thiên Minh đối với ngươi rất thực tâm. Tối ngày hôm qua, một mình hắn ở lại trong trang viên của Tỉnh Điền gia tộc cứu ngươi. Nếu như không thích ngươi thì hắn tuyệt đối không mạo hiểm như vậy." Trinh Tử suy nghĩ một chút nói.
Liễu Sanh Lương Tử gật đầu nói "Ừm, bằng không ta cũng sẽ không tha thứ hắn. Trước kia hắn đối với ta như vậy. Bất quá ta nghĩ hắn cũng có thể giống ta, khi đó đối phương đều thích nhau chỉ là mọi người không biết mà thôi."
Trinh Tử nói "Tiểu thư, võ công Trần Thiên Minh này thật là lợi hại, tâm tư lại kín đáo. Hắn có thể nghĩ đến biện pháp đó để cứu ngươi. Đặc biệt là khi ngươi bị giam ở trong mật thất. Nếu như không phải hắn có biện pháp. Chúng ta vô luận thế nào cũng không cứu ngươi được."
"Cho nên ngươi thích hắn, nên cố ý gây sự với hắn đúng không?" Liễu Sanh Lương Tử đột nhiên cố ý nói.
"Đúng…không…không phải là…." Trinh Tử phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng lắc đầu nói. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1548127/chuong-715.html