Chương trước
Chương sau
"Được, chúng ta mau đi làm việc thôi." Các học sinh đều hoan hô. Bởi vì lần thi đấu này có ba giải, cho nên mọi người ai cũng hào hứng tham gia.
Đây là sức hấp dẫn của hoạt động dã ngoại, nếu để cho những học sinh được nuông chiều từ bé này ở nhà làm một ít đồ ăn mà nói, thực sự rất khó khắn, thế nhưng muốn bọ họ cùng với bạn học tham gia nấu ăn mà nói, bọn họ cao hứng còn không hết.
Trần Thiên Minh từ trong lều đi ra phát hiện có vài học sinh đã bắt đầu động tay chuẩn bị dụng cụ nấu ăn, nhưng mà khiến Trần Thiên Minh tán thưởng đám học sinh này thông minh chính là bọn họ có thể giữ đồ tươi trong suốt chuyến đi, trước khi đi đã rửa sạch thái sẵn rồi, lúc này chỉ cần mở ra và ném vào trong nồi là xong.
Cho nên nếu lần này trù nghệ của bọn họ cho dù không được tốt, nhưng so với người khác đi mua món ăn sẵn còn đáng khen hơn rất nhiều. Quá trình phân công lao động cũng không tồi, nữ sinh thì phụ trách xào rau cùng trông bếp, nam sinh thì vào trong rừng kiếm củi.
"Thiên Minh, những học sinh của anh thật lợi hại, những phương pháp này mà bọn họ cũng nghĩ ra, xem ra buổi trưa hôm nay chúng ta có tiệc lớn rồi." Lý Hân Di nói.
"Ha ha đó là đương nhiên, học sinh của anh không có bản lãnh gì, chỉ là thông minh hơn một chút so với học sinh lớp khác mà thôi." Trần Thiên Minh giống như Vương bà bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
"Trần Thiên Minh, cậu không cần phải đắc ý như vậy? Bọn họ chỉ được gọi như đám đầu cơ trục lợi mà thôi. Tôi còn tưởng rằng bọn chúng sẽ đi rửu đồ ăn rồi thái, thật không ngờ vừa mở hộp ra đã ném vào trong nồi, xào một lát đã xong rồi." Ngô Thanh đả kích.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Cái này kêu là thông minh, nếu như bọn họ đều cầm món ăn đến đây rửa, cầm gà tới đây giết, vậy cho tới chiều tối chúng ta cũng không có thứ mà ăn." Chủ yếu là rèn luyện kỹ năng nấu nướng và thích ứng của đám học sinh mà thôi, vài vị giáo viên chúng ta cứ ngồi thoải mái trên bãi cỏ này đi, mặt trời hôm nay cũng không tính là gay gắt, rất thoải mái đó."
Ngô Thanh nói: "Thiên Minh, cuộc thi vừa rồi của chúng ta không tính, vì chân tôi bị chuột rút, lần sau chúng ta sẽ so lại." Ngô Thanh không muốn mất mặt trước mặt Lý Hân Di.
"Không nói nữa, dù sao cũng chỉ là vui chơi thôi mà." Trần Thiên Minh nói tiếp: "Một hồi nữa học sinh nấu xong, sau đó mọi người hãy thử món, để xem nhóm nào là nhóm nấu ngon nhất."
"Được, không thành vấn đề." Ngô Thanh lớn tiếng nói. Hắn cũng thấy đám học sinh kia làm rất nhanh, phỏng chừng chỉ tới giữa trưa là có vài món ăn ngon.
Trong đám học sinh, người ra sức nhiều nhất chính là Hoàng Lăng, nàng cảm thấy mọi mặt của Tiểu Hồng đều mạnh hơn so với mình, cho nên lần trù nghệ này nàng muốn giành ngôi vị đệ nhất. Bởi vậy những loại thức ăn nàng mang theo không phải mua ở ngoài mà là do đầu bếp trong nhà làm. Sau khi làm xong lại dùng giấy giữ tươi, đầu bếp kia đã nói, mấy món này đã chuẩn bị gia vị đầy đủ rồi, lúc này chỉ cần Hoàng Lăng ném vào trong nồi nấu một hồi là được.
Cho nên Hoàng Lăng mới có lòng tinh lần này nhất định sẽ chiếm vị trí đệ nhất, vì sợ lửa không đủ lớn cho nên nàng cũng không cho củi vào mà trực tiếp đổ một ít rượu cồn vào để đốt. Chứng kiến kế hoạch tỉ mỉ của mình, Hoàng Lăng không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Ước chừng qua một giờ, đám học sinh dường như đã nấu nướng xong xuôi. Một người mặt mũi đen sì thở phì phò đi tới trước mặt Trần Thiên Minh nói: "Thầy, thầy, bọn em làm xong rồi, có thể bắt đầu cho người tới bình giám được chưa ạ?"
"Cậu là ai? Cậu là học sinh ở lớp tôi sao?" Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn tên như Bao Công này, bộ dáng cùng thanh âm dường như không quen lắm.
"Thầy, em là Tôn Úy Đình đây mà." Tên mặt đen kia nói.
"Ta kháo, cậu có thể gạt tôi nhưng không thể vũ nhục chỉ số thông minh của tôi. Tôn Úy Đình tiểu tử kia lớn lên da trắng tinh làm gì có bộ dáng như cục than thế này. Còn nữa thanh âm của Tôn Úy Đình không dễ nghe nhưng cũng không khó nghe như cậu a, nghe tựa như tiếng con vịt vậy." Trần Thiên Minh tức giận mắng mỏ. Tên này không biết từ đâu tới, tới có mục đích gì, trước tiên hãy bắt hắn lại nghiêm hình tra khảo xem hắn tới đây có ý đồ xấu, gây họa cho mầm non của tổ quốc hay không.
Người đen sì kia kêu thảm, nói: "Thầy, em thật sự là Tôn Úy Đình mà, vừa rồi em nhóm lửa, không cẩn thận lấy tay sờ lên mặt, cho nên biến thành bộ dạng này."
"Thanh âm của cậu thì sao? Chẳng lẽ cũng sờ lên cổ mới bị như thế?" Trần Thiên Minh bán tín bán nghi hỏi.
"Không phải, là em bị hít vào khói cho nên mới như vậy, vừa rồi em ho mãi mà vẫn không hết." Nói xong tên tự nhận là Tôn Úy Đình kia lại ho khan vài cái.
Trời ạ hài tử đáng thương. Trần Thiên Minh hiện tại đã tin tưởng người này chính là Tôn Úy Đình, không phải là bị lửa đốt thành bộ dạng này sao? Xem ra sau này nên huấn luyện qua bọn họ cách nhóm lửa mới được. Trần Thiên Minh đã quên đám học sinh này ở nhà chẳng bao giờ biết nhóm lửa, toàn những dùng bếp ga, bếp điện mà thôi.
Trần Thiên Minh nói: "Cậu nhanh đi rửa mặt, sau đó bảo mấy học sinh còn lại bê món ăn lên cho bọn thầy chấm." Nói xong cái bụng của Trần Thiên Minh đã kêu lên. Thời gian chờ đợi lâu như vậy, cái bụng của hắn cũng đói xẹp xuống rồi. Vừa rồi hắn thấy đám học sinh một bên nhóm lửa, một bên ăn ăn cái gì đó, lại để cho đám giáo viên bọn hắn chờ đợi, thật là không có nhân tình mà. Sớm biết như vậy mình cũng mang theo chút bánh quy gì đó cho rồi.
Chỉ chốc lát sau các học sinh đều đem món ăn mà mình xào nấu lên, đồ ăn rất đa dạng, đầy đủ ngũ vị, dường như làm cho người ta không thể nhận ra đây là món ăn gì.
Trần Thiên Minh nhìn bọn họ một hồi rồi lắc đầu nói: "Các em nên báo ra tên của món ăn đi, tổ một món này tên là gì?" Trần Thiên Minh nói với tổ trưởng tổ một là Tôn Úy Đình. Sau khi Tôn Úy Đình đi rửa mặt, tuy vẫn còn có chút đen đen, thế nhưng Trần Thiên Minh vẫn có thể nhận ra hắn chính là Tôn Úy Đình.
Tôn Úy Đình lớn tiếng tự hào nói: "Đây là món thịt sợi xào nhanh! Trải qua quá trình lao động tỉ mỉ của sáu người mới cho ra lò món ăn độc đáo này."
"Thịt sợi xào nhanh?" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn bọn họ, có điểm không tin. Nhìn tới nhìn lui đều không có thấy món ăn này là thịt sợi xào nhanh.
Ngô Thanh nói: "Cậu học sinh đen đen này, thịt sợi của cậu đi đâu hết rồi? Không phải vừa rồi các cậu đói quá nên đã ăn hết, giờ chỉ để lại rau đó chứ."
"Bọn em không phải là người như vậy, khi bọn em đói đều ăn hamburger tự mang theo mà." Tôn Úy Đình lớn tiếng nói.
Gì? Một mình ăn hamburger mà không chia một chút cho giáo viên. Trần Thiên Minh có chút xúc động muốn đập chết tên Tôn Úy Đình này.
"Vậy thịt sợi đâu rồi?" Ngô Thanh hỏi.
Tôn Úy Đình nói: "Ở bên trong đó!"
"Bên trong?" Ngô Thanh dùng chiếc đũa trên tay bới bới vài cái, vẫn không thấy chút thịt sợi nào. "Tôi nhìn mãi mà không thấy chút thịt sợi nào, chỉ thấy một vài sợi gì đen sì sì, không phải là các cậu bị gian thương lừa, lấy rễ cây thay thịt đó chứ."
"Không phải, là thịt sợi thật mà." Tôn Úy Đình xấu hổ nói: "Bất quá khi bọn em nhóm lửa, lửa cháy hơi to một chút, khi đó khói lại lớn, cho nên không kịp đảo thịt. Bất quá em đảm bảo đây không phải là rễ cây giả thịt. Không tin Ngô Thanh lão sư có thể nếm thử."
"Ách, bịch" Ngô Thanh bị sợ mà ngã trên mặt đất. May mà hắn sợ bị người ta hô một câu hô hấp nhân tạo, cho nên lập tức đứng dậy.
Trần Thiên Minh phất phất tay nói: "Món ăn này không hợp cách, trực tiếp đổi đi." Không ai muốn đem tính mạng ra đùa, cho nên vì an toàn đám người Trần Thiên Minh quyết định không ăn món này.
"Không thể nào, thầy, các thầy cho bọn em chút mặt mũi đi a, dù sao bọn em cũng mất rất nhiều công sức tâm tư vào đó, mong mọi người nếm thử đi ạ." Tôn Úy Đình liền giơ cái đĩa thịt xào đen sì tới trước mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh sợ hãi nói: "Có thể đem thịt sợi xào thành như vậy, nhất định là không người nào dám ăn, không tin cậu tự nếm thử đi."
Tôn Úy Đình bán tín bán nghi gắp một nhúm đưa vào trong miệng "Phụt" một tiếng, hắn lập tức sầu khổ mà nhổ cái nhúm thịt đen sì kia ra, sau đó vô thanh vô tức lui xuống.
Trần Thiên Minh thấy Tôn Úy Đình nếm xong món ăn mà nhóm mình nấu, sau đó tự động lui xuống, hắn liền hô: "Hiện tại tới món ăn của tổ 2."
Tổ trưởng của tổ 2 là Hoàng Lăng, nàng bưng món ăn tới trước mặt mọi người, đắc ý nói: "Các thầy các cô, mời mọi người nếm thử món ăn của bọn em đi, nhất định sẽ phi thường hài lòng."
Ngô Thanh thoáng qua đĩa thức ăn trên tay Hoàng Lăng, món này tuyệt không có đen như món trước, mà trông trang trí lại có phần thẩm mỹ nữa, trông xinh đẹp giống như Hoàng Lăng vậy. "Ha ha để cho tôi tới nếm món ăn của mỹ nữ đi, món này nhất định gọi là thịt sợi xào nhanh rồi, mỹ nữ như em mà nấu tất nhiên sẽ đẹp hơn cái món xào đen sì sì lúc trước nha." Ngô Thanh không hề chứng kiến thấy sắc mặt biến đổi của Tôn Úy Đình ở bên kia.
"Oa!" Ngô Thanh hưng phấn mở cái miệng nhỏ kêu lên. Bộ dáng của hắn giống như đang vận động trên người một tiểu thư đạt đến đỉnh lên thiên đường vậy.
"Ngô Thanh lão sư, có phải là ăn rất ngon hay không?" Hoàng Lăng cũng hưng phấn mà nhìn Ngô Thanh.
"Oa, thật là cay quá, có ai cho tôi một ngụm nước hay không." Ngô Thanh kêu thảm.
Hoàng Lăng nhỏ giọng nói: "Không thể nào, em chỉ cho có ba thìa ớt thôi mà, sao lại cay tới mức như vậy chứ? Đúng rồi Ngô Thanh lão sư, món ăn của bọn em không phải là thịt sợi xào nhanh, mà gọi là thịt kho tàu a." Nguyên lai Hoàng Lăng cho rằng món ăn phải có chút cay mới tốt, cho nên nàng chủ động cho ba thìa ớt vào.
"Gì? Cho ba thìa ớt vào?" Ngô Thanh giật mình kêu lên, trách không được chính mình ăn một chút mà đã cay tới mức nước mắt nước mũi tèm lem rồi. Trời ạ ta gây thù với ai vậy trời. "Đợi một chút, em vừa nói không phải là thịt sợ xào nhanh mà là thịt kho tàu?"
"Đúng vậy đúng vậy." Hoàng Lăng thấy Ngô Thanh rốt cuộc đã nói trúng món ăn của mình, rất cao hứng nhảy dựng lên.
"Má của tôi ơi, thịt kho tàu không phải là có màu hồng đỏ thẫm đen sao? Sao lại có màu này?" Ngô Thanh cảm giác trái tim của mình đang mãnh liệt co rút, thậm chí hắn còn quên cả cảm giác cay cùng với cái mồm đang sưng phồng lên.
Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua cái miệng của Ngô Thanh, cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, kêu lên một tiếng: "Ngô Thanh, miệng của anh bị chảy máu kìa." Nguyên lai trong miệng của Ngô Thanh đang rỉ ra một chút máu.
"Không phải chứ, Thiên Minh, nữ sinh này không quen nấu nướng, hoặc là tôi không quen ăn món ăn này, lúc đó tôi khẽ cắn một chút cũng cảm giác mềm mềm, bên trong còn phun ra chút máu." Ngô Thanh vội vàng đem miếng thịt trong miệng nhổ ra. Trần Thiên Minh đám người nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên miếng thịt vẫn còn trắng ởn, chẳng qua là bên ngoài chín nhưng bên trong thì còn có cả máu đọng.
Sắc mặt của Hoàng Lăng thoáng thay đổi, nàng cũng biết thịt mình nấu không được rồi, cho vộ nên giải thích: "Thầy, là em thấy Tôn Úy Đình bọn họ nấu đến nỗi cháy sạch, em sợ cũng giống như vậy, cho nên mới chỉ nấu qua mà thôi."
"Trời ạ, mới nấu qua loa mà đã mang cho tôi ăn." HIện tại trái tim của Ngô Thanh cũng đã chết lặng, lúc này hắn mới biết được bề ngoài đẹp đẽ như mỹ nữ, nhưng bên trong không nhất định là ngon. Thảm rồi, xem ra sau khi trở về mình phải nhập viện gấp, phải kiểm tra toàn bộ thân thể mới được.
"Món ăn tổ 2 cũng không hợp lệ, tổ 3 bưng món ăn lên." Trần Thiên Minh phất phất tay để Hoàng Lăng đang tức giận chu cái miệng nhỏ lui xuống, đi gọi bạn học tổ 3 tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.