Chương trước
Chương sau
"Cách Đan, Cách Đan.." Trần Thiên Minh lớn tiếng gọi, nhìn Cách Đan chết đi, Trần Thiên Minh tức giận đặt nàng xuống, lao về phía đám đệ tử Hồng giáo hét: "Tao muốn giết chúng mày." Trần Thiên Minh vừa nói vừa dụng nội lực đánh về phía đám để tử Hồng giáo.
Đám để tử Hồng giáo này võ công vốn không cao, hiện tại bị Trần Thiên Minh coi là chỗ phát tiết, chỉ lát sau, đều bị đánh cho chết tại trận.
"Mau, chúng ta mau chạy." Phương Minh Ngọc phát hiện tình huống vô cùng không ổn, đặc biệt là chỉ còn hắn và Lôi Điện Ma.
Nghe Phương Minh Ngọc nói, Lôi Điện Ma lập tức tung khói mù, nhất thời, toàn thân bọn họ bị bao phủ bởi khói trắng: "Tiểu Ngọc, Điện Ma, chúng ta chạy mau." Lôi Ma vừa nói vừa bay nhanh đào tẩu, Phương Minh Ngọc cùng Điện Ma cũng nhanh chóng theo sau.
Đám Lâm Quốc bị khói mù của Lôi Ma ngăn trở, trong khoảng thời gian ngắn không thấy đường, khi bọn họ nhìn rõ lại, đám Phương Minh Ngọc đã chạy ra bên ngoài.
"Ngươi đừng hòng chạy." Trần Thiên Minh thấy Hổ Vương muốn chạy, liền chặn ngay đường lui của hắn.
"Hổ Vương thấy phía trước là Hắc Bạch thần bà, phía sau là Trần Thiên Minh, không thể trốn thoát, đánh phải vung quyền bay tới chỗ Trần Thiên Minh.
"Đến đây, cho mày biết thế nào là lợi hại." Trần Thiên Minh tay phải một chưởng, một cỗ kình phong đánh qua Hổ Vương.
"Ầm" nội lực Trần Thiên Minh va chạm với Hổ Vương, thân thể Hổ Vương như diều đứt dây bay ra. Trần Thiên Minh bay theo, trên không trung tiếp thêm cho Hổ Vương một chưởng. Trúng liền hai chưởng, Hổ Vương rơi xuống mặt đất, còn không phun máu, đã bỏ mình.
Giết chết những người này xong, Trần Thiên Minh hít thở ổn định tâm tình một lát, lúc này Ngật Tang Đạt Kiệt đi tới nói: ''Trần tiên sinh, tình hình ở đây chúng ta đã khống chế được, bây giờ tôi nghĩ nên ra ngoài xem một chút."
"Được." Trần Thiên Minh gật đầu, hắn cũng biết bên ngoài khẳng định đang ác chiến, vì vậy hắn mang theo đám Lâm Quốc đi ra.
Sau khi rời khỏi đây phát hiện đệ tử Hoàng Hông hai giáo đang ác chiến, mà Hồ Minh toàn thân đầy huyết hình như bị thương. Trần Thiên Minh nhìn thấy, nói với bọn Lâm Quốc: "Chúng ta cùng lên, dùng nội lực mở đường." Nói xong bọn họ bay vào đám người lát sau đệ tử Hồng giáo bị bon họ đánh cho chao đảo thối lui.
"Đệ tử Hông giáo nghe đây, Lạp Đạt vì muốn giành vị trí Lạt ma giáo chủ, dám dùng mộc thi sát thủ đối phó với Hoàng giáo, hêện tại Lạp Đạt đã bị chúng ta đánh cho bỏ chạy, mà Hổ Vương cùng các đệ tử khác đã đền tội. Nếu các người quy thuận Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Man, liền lưu lại, nếu không thì mau bỏ chạy từ nay về sau Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma là Lạt Ma giáo chủ." Trần Thiên Minh dùng nội lực hét lơn. âm thanh tuyền đi khắp tai mọi người.
"Ngươi là ai? Ngươi gạt chúng ta, Lạp Đạt Lạt Ma không phải người như thế." Có một đệ tử Hồng giáo cùng một vài tín đồ không tin nói.
"Lời anh ta nói là sự thực." Lúc này Ích Tây Dát Mã đi từ dưới lên, hai bên nàng là hắc bạch thần bà.
''Thánh nữ, thánh nữ tới." Có người hoan hô.
Sau đó Ích Tây Dát Mã nói mình bị bắt thế nào, nói toàn bộ chuyện dùng mộc thi sát thủ đến giết Ngật Tang Đạt Kiệt, hơn nữa tín đồ bên trong không bị mộc thi sát thủ giết chết đầy ra làm chứng, có lẽ không phải là đệ tử thân tín của Lạp Đạt, bọn họ hiện tại không tín nhiệm Lạp Đạt, đệ tử thân tín của Lạp Đạt đều bị bọn Trần Thiên Minh giết.
Dưới sự trợ giúp của Ích Tây Dát Mã, đại bộ phận đệ tử Hồng giáo đều thừa nhận Ngật Tang Đạt Kiệt là giáo chủ, còn một vài để tử rời khỏi Lạt Ma.
"Trần tiên sinh, chúng ta đến chậm." Bên ngoài đi vào một đám người, người đi đầu là a Tiếu.
"Ai, Cách Đan hi sinh." Trần Thiên Minh thở dài một hơi, áy náy nói với A Tiếu.
"Tôi biết, vừa lúc nãy tôi vào, bạn tôi đã nói cho tôi biết. Ài, tôi cũng không ngờ, tôi vốn tưởng có cách anh, hơn nữa có Cách Đan bọn họ, có thể đối phó với Lạp Đạt. Thật không ngờ hắn có mộc thi sát thủ, sau khi phát hiện mộc thi sát thủ, Cách Đan đã phát một đồng sự ra báo tin, thật không ngờ." A Tái bất đắc dĩ lắc đầu.
Thì ra bên Quốc an kia biết Lạp Đạt chắc chắn sẽ gây chuyện ở Ma Ni hội, vì vậy trước tiên cử bọn Cách Đan hóa trang thành thân phận du khách. Mà A Tái mang theo những người khác ở bên ngoài tiếp ứng, vốn nghĩ chỉ cần Cách Đan ở bên trong, A Tái ở bên ngoài là đủ ứng phó. Nhưng thật không ngờ, Lạp Đạt dùng cả mộc thi sát thủ.
Trách không được bon Hồ Minh vốn mang theo đệ tử Hoàng giáo không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể duy trì được, thì ra là có A Tái hỗ trợ, nêu không, bọn Hồ Minh ở bên ngoài đã sớm bị giết chết.
"Trần tiên sinh, Cách Đan là em gái của Cục trưởng A Tái." Một nhân viên quốc an hóa trang thành khách du lịch đi tới bên người Trần Thiên Minh nói.
''Cái gì? A Tái, Cách Đan là em gái của anh?''Trần Thiên Minh ngây dại.
A Tái gật đầu: "Đúng vậy, Cách Đan là em gái tôi, chúng tôi từ nhỏ đã sống cùng tình cảm rất tốt, lần này nó gặp chuyện không may tôi cũng khó chấp nhận, nhưng chúng tôi khi đã vào quốc an, đều không hối hận, vì quốc gia hi sinh vậy cũng đáng giá."
Trần Thiên Minh nhìn A Tái trong lòng có chút xúc động, hắn tiếp xúc với người trong quốc an chỉ có Chung Hướng Lượng, vì vậy cũng không hiểu rõ lắm quốc an nhân dân, nhưng hiện tại nghe bọn a Tái nói lời tâm huyết, hắn cũng cảm động. Đúng thế, nếu không phải có những người như a Tái, quốc gia sao có thể phát triển?
Chết, chỉ cần là cái chết có giá trị, sẽ nhẹ tựa lông hồng, nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh liền không có bi thương nữa, trái lại kính nể hai anh em A Tái.
"A tái, anh là cục trưởng quốc an tây bộ? Tôi sau này gọi anh là cục trưởng đại nhân." Trần Thiên Minh nói.
A Tái lắc đầu nói: "Tôi là phó cục, mọi người là bạn, cứ gọi là A Tái cho thân thiết."
"Vậy anh gọi tôi là Thiên Minh, ha ha" Trần Thiên Minh không câu nệ tiểu tiết.
"Nói thật, Thiên Minh, lần này nhớ có bọn anh hỗ trợ, tôi sẽ báo công với cấp trên." A Tái cảm kích nói.
"Khách khí cái gì, A Tái, anh nhớ kĩ xin bằng liệt sĩ cho Cách Đan." Trần Thiên Minh nói xong có chút đau long.
"Ừm tôi sẽ giải quyết mọi việc, Cách Đan không có làm mất mặt quốc an." Nói đến đây, mắt A Tái đỏ lên, nói không nổi nữa. Hắn là một nam nhi chính trực, không dễ dàng rơi lệ, nhưng hiện tại em gái lớn lên cùng nhau từ nhỏ ra đi, trong lòng vô cùng đau đớn.
Trần Thiên Minh vỗ vai A Tái nói: "A Tái, tôi nghĩ anh đến chỗ tôi ăn cái gì trước đã?"
"Không cần, bây giờ tôi giải quyết chuyện Lạt ma, ta sẽ phái một vài nhân thủ cho Ngật tang Đạt Kiệt ổn định tình hình Lạt Ma, cũng bảo vệ Lạt ma. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Ngật Tang Đạt Kiệt có thân tín, chúng tôi lúc đó mới yên tâm." A Tái nói.
Ngật Tang Đạt Kiệt ở một bên không nói, bỗng nhiên nói: "A Tái, cậu yên tâm, tôi nhất định quản lý tốt Lạt Ma, vì sự đoàn kết Tây bộ mà nỗ lực."
A Tái gật đầu nói: "Lạt Ma, chúng tôi tin tưởng ông, cho nên không tiếc tính mạng bảo vệ ông, nếu cái chết có giá trị dù liều mạng chúng tôi cũng không tiếc." Nghĩ đến em gái Cách Đan, mắt A Tái lại đỏ lên.
Mọi người nhìn thấy vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
"Thật không ra sao, khiến mọi người chê cười." A Tái khẽ căn môi, cười nói với mọi người: "Chúng ta đã thăm dò, có bốn người của chúng tôi hi sinh, họ là liệt sĩ."
"Tiểu tử thối, con qua đây một chút." Đại bá sáng sớm đi ra, thấy mọi người tụ tập nói chuyện, hắn cũng không quan tâm, bỗng nhớ tới thân thể Trần Thiên Minh, vội gọi Trần Thiên Minh lại.
"Vị này là?" Ngật Tang Đạt Kiệt chỉ vào Đại bá hỏi Trần Thiên Minh, hắn biết nếu không có bị đại bá này thì bọn họ đã không có kết quả tốt đẹp như vậy.
"Ông ấy, là su phụ tôi." Trần Thiên Minh nghĩ giới thiệu qua loa Đại bá một chút.
"Thì ra là sư phụ của Trần tiên sinh." Ngật Tang Đạt Kiệt nói, không tránh được võ công lại lợi hại thế, thì ra là sư phụ của Trần Thiên Minh.
"Làm gì thế sư bá?" Trần Thiên Minh đến bên cạnh đại bá hỏi.
"Con có phải không muốn sống, phương pháp kích thích tiềm năng cơ thể cũng dám dùng?" Đại bá cầm tay Trần Thiên Minh bắt mạch.
Trần Thiên Minh cười không nói gì, hắn để đại bá xem mạch, hắn đã ăn thiên sơn tuyết liên thân thể không việc gì cả.
"hả? Thân thể con thế nào lại không sao? Ta lúc nãy rõ ràng thấy con kích thích khí hộ huyệt? Kỳ quái?" Đại bá cau mày nói.
"Đại bá người nhìn lầm rồi, người hiện tại nhiều tuổi, mắt mờ rồi." Trần Thiên Minh trêu chọc.
"Già cái đầu con." Đại bá gõ đầu Trần Thiên Minh, hắn thấy Trần Thiên Minh không việc gì, vì vậy cũng không khách khí: "Ta vừa rồi rõ ràng thấy con kích thích khí hộ huyệt, mau thành thật nói, chuyện gì xảy ra?" Đại bá biết Trần Thiên Minh có thân thể đặc thù, nhưng loại chuyện tẩu hỏa nhập ma này, máu của Huyết Hoàng Nghĩ cũng không có hiệu quả nhanh đến vậy.
Trần Thiên Minh thấy đại bá trừng mắt nhìn hắn, biết nếu không nói hắn sẽ không bỏ qua: "Con ăn thiên sơn tuyết liên." Trần Thiên Minh nói nhỏ bên tai đại bá.
"Cái gì? Thiên sơn..." Đại bá hai mắt sáng lên, vội bụm miệng. "Con nói thật mau, trộm ở đâu ra, đồ tốt như vậy lại để con ăn, mk, con có để phần lại hay không? Có thì cho lão già ta ăn, bồi bổ thân thể."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Không còn, đó là người khác cho con, con ăn hết rồi."
"Là ai đưa cho con?" Đại bá tiếp tục hỏi.
"Người cũng đừng hỏi, người nọ nói không được tiết lộ ra ngoài, được rồi, đại bá, sao người lại tới đây?" Trần Thiên Minh vội chuyển trọng tâm câu chuyện.
Đại bá nói: "Ta mấy ngày trước gọi điện cho Tiểu Lượng, hắn nói con ở Tây bộ chấp hành nhiệm vụ, vừa vặn ta đang chơi ở gần đây, vì vậy đến đây thăm con. May mắn có lão già ta, không cái mạng nhỏ của con đã không còn. Ai, đáng tiếc, con không còn thiên sơn tuyết liên, nếu không dùng loại bảo vật này, báo đáp ta, ta cũng không từ chối." Đại bá vẻ mặt tiếc nuối nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.