"Sao lại có kẻ đứng ra ngăn chặn đám hỗn loạn lại chứ, phá hỏng hết cả kế hoạch của ta". Lạp Đạt tức giận đến nỗi đứng phắt dậy, mặt mày tím tái. "Vốn ta định nhân cơ hội thánh nữ khám bệnh lần này cho mấy người tạo ra hỗn loạn, rồi cho mấy người trà trộn vào chỗ phòng thủ của Hoàng Giáo tiến lên mạo phạm thánh nữ. Đến lúc đó ta có thể đứng ra chỉ trích đệ tử của Hoàng Giáo vô dụng, hơn nữa sẽ buộc Hoàng Giáo phải cho người điều tra chuyện này. Nói như vậy, uy tín của Hoàng Giáo đối với mọi người sẽ suy giảm ít nhiều. Hơn nữa, Hoàng Giáo phái vài đệ tử điều tra chuyện này thì bọn đệ tử của Hoàng Giáo coi như cũng ít đi một chút rất thuận lợi cho hành sự của chúng ta sau này, thật không ngời lại bị kẻ khác phá hỏng".
Vốn trận hỗn loạn trong lúc thánh nữ đang khám bệnh lần này là do Lạp Đạt bày ra, hắn muốn mượn chuyện này để đối phó với Hoàng Giáo, muốn suy yếu lực lượng cũng như uy tín của Hoàng Giáo. Nhưng không thể ngờ nổi, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được đến trường hợp có người có thể lấy thân ra giải nguy được lúc đó.
"Mới vừa rồi tôi đã tra hỏi một số đệ tử, tôi nghe bọn họ miêu tả lại thì người kia hình như chính là Trần Thiên Minh". Sói vương ngẩng đầu quay sang nói với Lạp Đạt nói.
"Trần Thiên Minh?" Lạp Đạt có chút ngạc nhiên.
Phương Minh Ngọc đang đứng bên cạnh nghe thấy Sói vương nói vậy rất hứng thú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547972/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.