"Thiên Minh, anh nói em có việc gì không?" Hà Đào trong lòng có điểm lo lắng, nàng tuy cảm thấy thân thể khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn không yên lòng.
Trần Thiên Minh cúi hôn Hà Đào một cái, nói: "Em, em sẽ không việc gì."
Một lát sau, chị Yến chạy vào, thở hổn hển vui vẻ nói: "Thiên Minh, chất độc trên người Hà Đào đã được giải toàn bộ."
"Thật vậy à? Quá tốt!" Trần Thiên Minh kêu lên, chất độc trong người Hà Đào không còn, nói rõ nàng không có việc gì.
"Thiên Minh." Hà Đào hưng phấn khóc lên.
"Em xem em kia, có cái gì mà khóc?" Trần Thiên Minh lau nước mắt Hà Đào, ân cần nói.
"Không phải, là em vui quá thôi." Hà Đào hiện tại như hoa đào dưới mưa, khiến Trần Thiên Minh nhịn không được hôn nàng một cái.
"Được rồi Hà Đào, em có muốn gọi điện cho cha mẹ một cú không?" Trần Thiên Minh đề nghị.
'" Đúng vậy, em suýt chút nữa thì quên, em phải gọi cho cha mẹ." Hà Đào nói xong, lấy ra điện thoại di động, sau đó gọi điện cho cha. "Alo, cha ạ?" "Tiểu Đào, là con à, con hiện tại sao rồi? Có phải kẻ bắt cóc bắt con gọi điện, đưa điện thoại cho chúng, cha xem bọn chúng rút cuộc muốn làm gì?" Bên kia di động vang lên tiếng tức giận của Hà Liên.
"Cha, con không có chuyện gì, Thiên Minh đã cứu con ra, hiện giờ con đang ở bệnh viện." Hà Đào vội nói.
"Thiên Minh? Tốt lắm, con ở bệnh viện nào, cha và mẹ con qua ngay." dừng chút nói tiếp: "Tối nay Trang Dũng gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547940/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.