Chương trước
Chương sau
Có điều đạo chân khí nhỏ này chứa cảm giác mát dịu, sau khi nữ nhân cùng mình thỏa mãn, bên trong cũng xuất hiện loại khí mát dịu tương tự. Không sai, đạo chân khí nhỏ này hẳn là có liên quan đến việc mình làm chuyện đó trong cơ thể nữ nhân. Trần Thiên Minh hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn.
Kỳ thực đạo chân khí nhỏ trong cơ thể Trần Thiên Minh xuất hiện khi hắn làm cái chuyện tế nhị kia trong cơ thể nữ nhân. Trước đây không xuất hiện, là bởi vì nội lực hắn chưa đủ cao, nên không luyện được. Hơn nữa, nữ nhân không luyện qua võ công, âm khí rất yếu. Bình thường Trần Thiên Minh chỉ cảm giác được âm khí tiến nhập vào đan điền sau đó không cảm thấy gì nữa. Lúc đó nếu như không phải bốn người cùng quan hệ với Trần Thiên Minh, đồng thời sau đó Trần Thiên Minh lại luyện Hương Ba Công, sẽ không cảm giác được.
Âm khí này, nếu như chúng không cường đại, sẽ không thể tạo ra bốn đạo chân khí cùng vận hành trong cơ thể Trần Thiên Minh, bởi vì chúng sẽ ở trong đan điền của hắn, bị đan điền tiêu hóa. Cũng có thể là vì vừa khớp với việc Trần Thiên Minh bị trọng thương, vả lại âm khí của bốn người chị Yến tụ hợp lại rất mạnh, cho nên bốn đạo âm khí này sau khi trải qua việc biến đổi trong đan điền, thì chuyển thành bốn đạo chân khí nhỏ, cùng vận hành với bốn đạo dương khí trong cơ thể Trần Thiên Minh.
Sau đó dưới sự áp chế nội lực của Trần Thiên Minh, dĩ nhiên âm dương điều hòa, bị bốn đạo chân khí trong cơ thể hắn hấp thu, để cho hắn sử dụng. Đây là điều mà Trần Thiên Minh thật sự không ngờ tới,ngay cả bọn đại bá cũng không biết. Bởi vì mấy trăm năm qua không có ai tu luyện Hương Ba Công, bọn đại bá cũng chỉ biết đại khái, cụ thể thế nào, họ cũng không nói rõ được. Chỉ có dựa vào Trần Thiên Minh hắn tìm đá qua sông, dựa vào cảm giác tu luyện của bản thân hắn.
Cho nên, từ khi hắn cảm giác được âm khí trên người nữ nhân biến hóa thành các đạo chân khí nhỏ, hắn đã quen với với loại chân khí này. Bởi vậy, hiện tại sau khi hắn giao hợp với Hà Đào, cũng có thể cảm thụ được sự xuất hiện bất chợt của đạo chân khí nhỏ trong cơ thể. Hương Ba Công của Trần Thiên Minh hiện tại đã đề cao không ít, tuy rằng còn chưa đạt tới tầng thứ chín tức là cảnh giới phản hoàng quy chân, thế nhưng hiện tại phương diện nam nữ song tu của hắn đã có sự đột phá về chất. Đột phá như vậy, sẽ làm cho Hương Ba Công tiến nhanh, nội lực được tăng cưởng.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng hấp thu đạo chân khí nhỏ kia biến thành chân khí của mình, đồng thời tiếp tục luyện công. Hắn lại luyện chín chu thiên. Sau khi luyện xong, Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể của mình tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng đã được khoảng bảy tám phần. Hắn đứng lên, đi tới bên giường của Hà Đào, xem nàng bây giờ thế nào.
Chị Yến thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh lại, liền nói với hắn: "Trần Thiên Minh, bây giờ Hà Đào đang ngủ, em giúp chị chăm sóc nàng, chị đi xem kết quả xét nghiệm máu của cô ấy. Em thấy Hà Đào có chỗ nào không bình thường, lập tức rút kim tiêm ra. Hiểu không?"
"Em hiểu rồi." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Vậy em trông nom cẩn thận nhé!" Chị Yến nói xong, nhẹ nhàng đánh thức Hà Đào, rút ống kim ra khỏi cánh tay Hà Đào, sau đó đi ra ngoài.
"Hà Đào, em cảm thấy thế nào rồi?" Trần Thiên Minh quan tâm hỏi.
"Dường như tốt hơn một chút." Hà Đào cảm nhận thân thể một chút, sau đó nói.
"Vậy là tốt rồi, biện pháp này khả năng sẽ hữu dụng. Trước đây anh cũng bị độc nhuyễn cốt đoàn hồn tán nhưng không có việc gì, em nhất định sẽ không sao đâu." Trần Thiên Minh trong lòng tràn ngập hi vọng.
"Thiên Minh, nếu như lần này em không sao, em có thể ở bên cạnh anh không?" Hà Đào nhỏ giọng nói. Nàng có phần lo sợ Trần Thiên Minh sẽ không đáp ứng mình.
"Đương nhiên là có thể, cho dù em không trở về bên cạnh anh, anh cũng sẽ cột em vào người anh, em có muốn chạy cũng không chạy được." Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, vừa lấy máu của anh, anh có cần nghỉ ngơi một lát không hay là ăn chút gì đó nhé?" Hà Đào yêu thương nhìn Trần Thiên Minh.
Nghe thấy Hà Đào nói nên ăn chút gì đó, Trần Thiên Minh cũng cảm thấy bụng hơi đói. Lúc trước đang cùng ăn cơm với bọn Lâm Quốc thì tên tiểu nhân Diệp Đại Vĩ kia gọi điện thoại tới. "Hà Đào, em, em chưa ăn cơm tối phải không?" Trần Thiên Minh hỏi Hà Đào.
"Em chưa ăn, nhưng bây giờ em không thấy đói." Hà Đào lắc đầu nói.
"Vậy thế này, để anh nói A Quốc đi ăn trước, lát nữa khi em đói thì ăn, chúng mình cũng chưa ăn gì cả." Trần Thiên Minh nói.
"Vâng." Hà Đào gật đầu.
Sau đó, Trần Thiên Minh đi ra ngoài kêu bọn Lâm Quốc đi ăn cơm, việc mình đói không quá quan trọng , ngàn vạn lần không được để cho huynh đệ mình bị đói.
Một lát sau, chị Yến vui vẻ chạy vào, nói với Hà Đào và Trần Thiên Minh: "Độc tố trong người Hà Đào đã giảm bớt, nói cách khác, máu của Thiên Minh có thể hóa giải loại độc tố này."
"Thật tốt quá." Trần Thiên Minh vung nắm tay kêu lên. Nói như vậy, Hà Đào sẽ không trở thành người thực vật, ha ha, hắn thực sự muốn ngay tức thì đi nhảy lầu.
"Nhìn anh chàng vui chưa kìa, em xem Thiên Minh nó quan tâm đến em biết bao." Chị Yến tươi cười, nói với Hà Đào. "Hà Đào sau này đừng đùa giỡn mà không để ý tới chàng ta nữa nhé."
"Chị Yến, sẽ không có chuyện đó đâu." Hà Đào nghe chị Yến nói độc tố trong cơ thể mình đã giảm bớt, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. "Em sẽ cùng các chị đi theo Thiên Minh, chị Yến, các chị sẽ hoan nghênh em chứ?" Hà Đào xấu hổ cúi đầu nói.
"Hoan nghênh chứ, nếu là người khác, bọn chị chưa chắc đã chào đón, nhưng em và Thiên Minh quen nhau lâu như vậy, bọn chị vẫn xem em như tỷ muội vậy." Chị Yến cười nói.
"Chị, bây giờ không nói chuyện khác làm gì, trước chị mau lấy máu em cho Hà Đào, lấy nhiều một chút, như vậy mới có thể giúp Hà Đào giải hết độc trong người." Trần Thiên Minh vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, chuẩn bị để chị Yến lấy máu của hắn.
"Được rồi, chị sẽ hút 300ml máu của em." Chị Yến cũng không nói nhiều, đặt túi máu xuống bên cạnh, tiếp đó cầm kim tiêm đâm vào tĩnh mạch trên cánh tay của Trần Thiên Minh, máu bắt đầu chảy ra. Trần Thiên Minh khăng khăng giữ kim nên lần này chị Yến rút của hắn 400ml máu.
Hà Đào nhìn thấy thế đau lòng nói: "Thiên Minh, anh không muốn sống nữa sao, vừa mới bị thương giờ sao lại cho nhiều máu như thế?" Nhìn Trần Thiên Minh vì mình mà kiên trì làm việc này, trong lòng Hà Đào không có gì khác hơn là sự cảm động sâu sắc. Nam nhân tốt với mình như vậy, mình sao lại có thể bỏ hắn chứ?
"Không việc gì đâu, dù sao cơ thể anh rất khỏe mạnh. Hơn nữa khi em vừa ngủ, anh cũng vẫn công chữa thương. Hiện giờ thương thế của anh khá nhiều rồi." Trần Thiên Minh lắc đầu cười nói. Nếu như không phải một tay cầm miếng bông sát trùng ấn vào chỗ vừa mới lấy máu, hắn thật muốn liều màng ôm Hà Đào vào trong lồng ngực của mình, cho nàng thấy sự cường tráng của mình.
"Thiên Minh, anh thật tốt." Mắt Hà Đào ngấn lệ.
"Em nói cái gì ngốc nghếch thế, em là nữ nhân của anh, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em, lẽ nào em muốn anh phải đối tốt với một bà già nhặt được ở bên đường sao?" Trần Thiên Minh đến gần Hà Đào, ôn nhu giúp nàng lau đi nước mắt.
Chị Yến chậm rãi truyền máu vừa lấy của Trần Thiên Minh vào trong cơ thể Hà Đào, "Hà Đào, bây giờ em cảm thấy thân thể khá hơn chưa?"
"Vâng." Hà Đào gật đầu, "Vừa nãy thân thể còn yếu đuối không chút khí lực, bây giờ không còn cảm thấy nhũn ra như vậy nữa, đồng thời cũng cảm thấy khỏe hơn rồi." Vừa nói Hà Đào vừa đưa tay lên, vung qua vung lại.
"Vậy là tốt rồi, xem ra máu của Thiên Minh đã có tác dụng." Chị Yến vừa cười vừa nói.
Trần Thiên Minh kiêu ngạo nói: "Cái này là đương nhiên. Trước đây em đã từng trải qua một lần, chính là dựa vào máu của mình mà tự cứu mình chứ bộ."
Chị Yến lườm Trần Thiên Minh nói: "Em đừng có khoác lác nữa. Nếu như không phải Thi Mạn giúp em thì đã sớm xong đời rồi, còn đứng đấy mà khoác lác được à."
"Cũng đúng." Bị chị Yến trách móc, Trần Thiên Minh không dám khoe khoang nữa. Làn trước thật ra nếu như không phải Lương Thi Mạn giúp mình, quả thực là xong đời.
"Chị Yến, lần trước sao Thiên Minh lại trúng phải nhuyễn cốt đoạt hồn tán rồi lại không việc gì, kể cho em nghe với, được không?" Hà Đào vội vàng hỏi chị Yến.
Chị Yến lúc này ở đây cũng không biết làm gì, thành thật kể cho Hà Đào nghe Trần Thiên Minh bị Thái Đông Phong lừa gạt làm hại ra sao, Lương Thi Mạn giúp hắn thế nào.
Trần Thiên Minh thấy chị Yến phấn chấn kể lại việc trước đây của mình, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho nàng. Nhưng chị Yến lại đang hứng khởi, không thèm để ý đến hắn! Có điều về chuyện ám muội giữa Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn, chị Yến cũng chỉ kể lại qua loa mà thôi.
"Nói như vậy, lần trước là Thiên Minh thực sự gặp may, chứ nếu Thi Mạn giúp anh, có thể anh sẽ không giải được độc." Nói xong, Hà Đào đột nhiên biến sắc, hình như nhớ tới cái gì.
"Hà Đào, làm sao vậy?" Trần Thiên Minh nhanh mắt phát hiện sắc mặt của Hà Đào không bình thường, vội vàng hỏi.
"Thiên Minh, lần trước không phải anh cũng không giải được độc tố hay sao mà phải nhờ Thi Mạn giúp anh vận công?" Hà Đào nghĩ đến một chuyện trọng yếu. Lúc đó Trần Thiên Minh chẳng phải đã có dòng máu đặc biệt rồi sao, vì sao không tự hóa giải được nhuyễn cốt đoạt hồn tán? Lại phải cùng Lương Thi Mạn làm chuyện kia, sau đó hắn mới có thể luyện công, hóa giải độc trong người hắn. Mà mình, lại không có võ công?
"Đúng vậy, đó là một điểm đặc biệt." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Nói như vậy, có nghĩa là máu của anh không thể hóa giải độc tố của nhuyễn cốt đoạt hồn tán." Hà Đào chậm rãi nói ra chuyện mình lo lắng nhất.
Chị Yến suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có thể gặp phải chuyện như vậy, nhưng độc tố trong cơ thể em đã giảm đi một ít rồi, điều này cho thấy máu của Thiên Minh đã có tác dụng trong cơ thể em."
Hà Đào kỳ quái nói: "Vì sao trước đây nó không xảy ra giống như vậy?"
Chị Yến mỉm cười nói: "Từ góc độ y học mà nói, cái này gọi là năng lực miễn dịch, ví dụ như trước đây em đã từng bị bệnh thủy đậu, thì bây giờ em sẽ không bị bệnh đó nữa. Máu của Thiên Minh khả năng cũng như vậy. Sau khi Thiên Minh trúng nhuyễn cốt đoạt hồn tán rồi, trong cơ thể sinh ra một loại kháng thể chống lại nhuyễn cốt đoạt hồn tán. Các em không phải vừa mới nói, Thiên Minh cũng ăn nhuyễn cốt đoạt hồn tán sao? Bây giờ anh chàng có bị làm sao đâu, thì có thể là do thân thể chàng ta sẽ sinh ra lực miễn dịch, không hề sợ độc tố của nhuyễn cốt đoạt hồn tán."
"A, hóa ra là như vậy." Hà Đào nghe xong thì hiểu rõ ý của chị Yến.
"Cho nên, Hà Đào à, em không cần lo lắng. Hiện tại độc tố trong cơ thể em đã giảm xuống, nếu như tiếp tục đưa máu của Thiên Minh vào cơ thể em, theo lẽ thường mà nói, hẳn là độc tố sẽ giảm dần cho đến khi biến mất hoàn toàn." Chị Yến giải thích kỹ càng. Nhưng mặc dù nói như vậy, trong đầu nàng cũng không nắm chắc trăm phần trăm. Như máu của Trần Thiên Minh, hay là loại độc đáng sợ này, đều không thể nói theo lẽ thông thường. Chỉ hi vọng lát nữa tình huống sẽ như lời mình vừa mới nói.
Trần Thiên Minh chen vào nói: "Chị, vậy lát nữa chị giúp Hà Đào kiểm tra lại máu của cô ấy một chút xem sao nhé, được không?"
"Ừ, chờ truyền hết 400ml máu của em, chị sẽ kiểm tra lại máu của Hà Đào, xem độc tố đã được hóa giải hoàn toàn chưa." Chị Yến gật đầu nói. Sự thực có thể giải thích hết thảy, đến lúc đó tất cả sẽ rõ ràng. "Không ngờ loại máu kỳ lạ của Thiên Minh, khi đưa vào trong cơ thể Hà Đào, lại không xảy xa phản ứng dị thường nào, đây là may mắn vô cùng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.