"Thiên Minh" Hà Đào ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, buồn bã khóc nói: "Có thể chết chung với anh, em cũng rất thỏa mãn rồi."
"Hà Đào, em phải nhớ kỹ, anh rất yêu em." Trần Thiên Minh nhân cơ hội này biểu lộ cõi lòng mình. Vừa rồi mình không vận công bị Vân Ma đánh trọng thương, hiện tại đã khôi phục được khá nhiều, phỏng chừng với một mình Diệp Đại Vĩ, hắn cũng có thể ứng phó được.
"Vâng, em cũng rất yêu anh, Thiên Minh." Lệ tuôn rơi, Hà Đào nói. Khi một người đàn ông sẵn sàng vì mình mà chết, tình yêu này đã cao hơn tất cả, cho nên, Hà Đào hối hận lúc trước vì sao không ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh.
Diệp Đại Vĩ vỗ tay cười nói: "Ha ha, không sai, chính là như vậy, chúng mày khóc to nữa lên, nếu không lát nữa chết rồi, thì không khóc được nữa đâu." Lúc này Diệp Đại Vĩ vui đùa như mèo vờn chuột vậy.
Vân Ma nhìn Diệp Đại Vĩ, nhíu mày nói: "Đại Vĩ, không chơi đùa nữa, chúng ta mau giết chết hai đứa chúng nó, sau đó đi mau, nếu không chút nữa bọn người huyền môn đến, chúng ta lại gặp phiền phức." Vân Ma lo lắng các cao thủ của huyền môn tới đây, hắn và Diệp Đại Vĩ sẽ không đối phó nổi.
"Két!" Bên kia dường như có tiếng ô tô phanh gấp.
"Ai?" Diệp Đại Vĩ nghe thấy thuộc hạ của mình quát to, tiếp đó, hắn lại nghe thấy liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm đó hình như xuất phát từ thủ hạ của mình.
"Trần Thiên Minh, con mẹ mày, dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547932/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.