"Cái này có gì mà xấu hổ. Thiếu nợ thì phải trả tiền chứ sao. Thế này đi, mấy hôm nữa chú theo anh tới sòng bạc Thường Nhạc một chuyến. Anh trả lại chú mười lăm vạn, được không?" Trần Thiên Minh nói. Bây giờ sòng bài Thương Nhạc chính là ngân hàng nhỏ của hắn.
"Vậy tốt quá. Cám ơn đại ca" Trương Ngạn Thanh vui mừng nói.
"Chú không được nói cho Trương Lệ Linh".
"Em sẽ không nói cho chị Linh biết" Trương Ngạn Thanh cam đoan.
Trần Thiên Minh cúp máy hắn quay lại bàn ăn và nói: "Thật ngại quá, công chuyện làm ăn
"Trần tổng, nhân viên của anh vẫn còn chưa lên sao?" Triệu Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định thăm dò Trần Thiên Minh.
"Sắp tới rồi. Chúng ta cứ ăn cơm trước, vội cái gì chứ?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa gắp một miếng thị bỏ vào bát Lý Hân Di.
Trong lúc mọi người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.
Trương Ngạn Thanh và mấy anh em đi vào. Mọi người trong phòng ngây ra khi nhìn thấy trang phục của mấy người Trương Ngạn Thanh. Lúc này mấy người Trương Ngạn Thanh đều mặc đồ véc, đeo kính đen. Trang phục giống nhau. Đặc biệt ai cũng là người cao lớn, dáng vẻ của những người học võ làm mọi người thoáng giật mình, ai cũng tưởng người của xã hội đen tìm tới.
"Đại…, ông chủ" Thiếu chút nữa Trương Ngạn Thanh lại gọi Trần Thiên Minh là đại ca theo thói quen. May mắn là hắn đã kịp thay đổi nếu không mọi chuyện lộ tẩy.
"Tới rồi hả. Hãy đưa nữa trang cho tôi nào"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547905/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.