Chương trước
Chương sau
"Ai bảo chị ấy không cần phải hô cứu mạng?" Một giọng nói vang lên bên tai Phương Thuý Ngọc.
Phương Thuý Ngọc sợ hãi run cả người khi nghe thấy giọng nói đó bởi vì giọng nói đó rất quen thuộc với ả. Giọng nói đó là của Trần Thiên Minh mà ả vừa chế ngự. Không phải anh ta đã bị mình điểm mười mấy huyệt đạo sao? Bây giờ không còn nhiều thời gian cho ả để quan tâm tới việc đó. Ả chỉ muốn một chưởng đánh chết Hoàng Na hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Thế nhưng điều làm Phương Thuý Ngọc thất vọng chính là cánh tay của ả giơ lên đã bị tay Trần Thiên Minh nắm chặt. Hơn nữa huyệt đạo của ả cũng bị Trần Thiên Minh điểm làm cho ả không thể phát ra nội lực.
"Vô ích thôi. Phương Thuý Ngọc, cô hãy ngoan ngoãn chờ chết đi" Trần Thiên Minh cười lạnh lùng nói.
Phương Thuý Ngọc quay đầu nhìn Trần Thiên Minh nói: "Tại sao anh lại không việc gì? Không phải tôi đã điểm vào mười mấy huyệt đạo của anh sao?" Phương Thuý Ngọc vẫn không hiểu. Rõ ràng lúc trước ả đã điểm vào mười mấy huyệt đạo của Trần Thiên Minh, tại sao anh ta vẫn có thể cử động được?
Trần Thiên Minh cười nói: "À, tôi vừa mới dùng thủ pháp di chuyển huyệt đạo, di chuyển huyệt đạo toàn thân".
Di huyệt pháp là môn công phu cao thâm nhất của Ngô Công, chỉ những người có nội lực cao thâm mới có thể dùng nội lực di chuyển các vị trí huyệt đạo của mình để đối phương không thể điểm huyệt. Nhưng phải là người hiểu rõ tình huống của mình mới có thể di huyệt, nhưng làm sao Trần Thiên Minh lại phát hiện ra mình là địch nhân của anh ta?
"Thiên Minh, tại sao anh lại phát hiện ra tôi giả trang?" Phương Thuý Ngọc vẫn cảm thấy bản thân mình hoá trang rất hoàn hảo, không có sơ sót gì.
"Phương Thuý Ngọc, nói thật cô diễn khá lắm, gần như đã qua mặt được tôi" Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng anh vẫn phát hiện ra. Tại sao anh lại phát hiện ra?" Phương Thuý Ngọc vẫn chưa tìm ra đáp án.
"Kỳ thật đây là một chuyện vô cùng đơn giản. Khi tôi biết Ma Môn các cô cấu kết với Tá Đằng Mộc tôi đã sưu tầm một ít thông tin về Ma Môn của các cô. Thật trung hợp trong số các tư liệu đó có cả ảnh của cô. Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô tôi đã biết đó chính là cô. Thế nhưng do cô diễn xuất quá tốt, đặc biệt đóng giả một cô gái ngây thơ rất đạt. Thiếu chút nữa tôi đã bị cô lừa gạt. Thế nhưng ban đầu tôi vẫn hoài nghi có khi đó chỉ là người giống người. Nhưng khi tôi cho người điều tra gia đình của cô, ta đã phát hiện ra cô. Không phải cô là một cô gái ngoan ngoãn sao? Thế nhưng cô căn bản không về nhà của mình vì thế tôi dám chắc cô chính là Phương Thuý Ngọc" Trần Thiên Minh nói. Thì ra Trần Thiên Minh đã yêu cầu Chung Hướng Lượng sưu tầm cho hắn một ít tư liệu về Ma Môn.
"Ngay từ ban đầu anh đã biết đó là tôi. Tại sao anh không vạch trần tôi, không bắt tôi?" Phương Thuý Ngọc nghi ngờ hỏi. Lúc ban đầu chính ả cũng sợ bản thân mình sẽ bại lộ chân tướng nhưng khi ả thấy Trần Thiên Minh thích ả, anh ta thường xuyên tìm ả nói chuyện, ả đã tưởng bản thân đã lừa gạt mọi người thành công.
Trần Thiên Minh nói: "Tại sao tôi phải vạch trần cô? Bắt cô nhất định Tá Đằng Mộc và Ma môn lại sẽ cử những người khác tới, cũng không biết những người sau này sẽ ám sát Hoàng đổng như thế nào, không bằng tôi cứ giữ lại cô, giám sát cô. Đề phòng cô còn tốt hơn đề phòng những người khác. Cô ở chỗ sáng những người khác ở trong tối".
"Vậy anh cũng biết bản thân tôi cũng muốn giết anh?" Bây giờ Phương Thuý Ngọc mới cảm thấy Trần Thiên Minh là một người cực kỳ đáng sợ. Thì ra ả và hắn cùng diễn trò nhưng Trần Thiên Minh diễn đạt hơn ả. Tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tâm cơ của Trần Thiên Minh lợi hại hơn rất nhiều lần so với ả. Lâu nay ả vẫn tưởng đã lừa được Trần Thiên Minh, không ngờ Trần Thiên Minh lại đang lừa chính ả.
"Đương nhiên khi ở thang máy và phòng để nước cô đều muốn giết tôi thế nhưng chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ tôi vẫn chưa vạch trần cô, chúng tôi có thể tranh thủ thời gian. Nói cách khác cô không tìm được cơ hội thật sự, hôm nay cô sẽ tới ám toán Hoàng đổng" Trần Thiên Minh nói.
"Trần Thiên Minh, ngươi thật âm hiểm" Phương Thuý ngọc oán hận nói. Tất cả mọi người đều bị Trần Thiên Minh lừa, mọi người còn tưởng hôm nay ả có thể giết chết Hoàng Na.
"Tôi không gọi cái này là âm hiểm. Tôi gọi là thông minh. Phương Thuý Ngọc bản thân tôi thích phụ nữ nhưng tôi không thích loại phụ nữ độc ác như cô. Cô nghĩ rằng tôi thích cô sao? Tôi chỉ làm bộ một chút để giám sát cô mà thôi. Tôi cũng muốn cô tưởng là mọi người tin tưởng cô, trong lúc đó tôi cũng bí mật điều chỉnh lại việc bảo vệ Hoàng đổng" Trần Thiên Minh nói.
"Thì ra đó là nguyên nhân nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, ngươi đã cố tình sắp đặt như vậy" Phương Thuý Ngọc nói.
"Đúng vậy. Tôi còn nói cho cô một số tin, nói những cái chúng tôi không có thành có. Ví dụ như chuông báo động ở cửa vì vậy côcàng không dám làm xằng bậy. Ha, ha" Trần Thiên Minh nói.
Lúc này Hoàng Na cũng đã đi tới sau lưng Trần Thiên Minh, nàng nói với hắn: "Thiên Minh, hãy mau giết chết ả ta đi. Không nên nói nhảm với ả nữa".
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na nói vậy hắn biết Hoàng Na muốn đi tới tập đoàn Âu Minh để ký kết vì vậy hắn cũng muốn giết chết Phương Thuý Ngọc. Ngay lúc Trần Thiên Minh định ra tay hắn phát hiện Phương Thuý Ngọc há mồm, bên trong có vật gì màu trắng. "Cẩn thận ám khí" Trần Thiên Minh kêu lên.
Một đạo ngân quang từ trong miệng Phương Thuý Ngọc bay ra, hướng thẳng tới mặt Trần Thiên Minh. May mắn là Trần Thiên Minh đã phát hiện ra trước, hắn vội đẩy Hoàng Na sang bên cạnh rồi bản thân hắn thì ngồi thụp xuống tránh né.
Trong khi đó Phương Thuý Ngọc cũng lợi dung cơ hội Trần Thiên Minh tránh ám khí của mình. Ả liền bỏ chạy ra ngoài cửa, chỉ trong chốc lát Phương Thuý Ngọc đã chạy thoát ra ngoài. Trần Thiên Minh thấy bây giờ không phải là lúc truy sát Phương Thuý Ngọc, hắn đi tới bên cạnh đỡ Hoàng Na dậy và hỏi: "Hoàng Na, chị có việc gì không?"
"Không sao. Không thể tưởng tượng Tiểu Mị lại là người xấu" Hoàng Na vuốt ngực, sợ hãi nói.
"Đúng vậy. Mới rồi chị đã nghe hết chuyện chúng tôi nói chuyện với nhau, cũng biết ả ta xấu xa như thế nào" Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, tại sao không nói cho tôi biết sớm?" Hoàng Na trách cứ Trần Thiên Minh.
"Tôi có nói cho chị cũng chả có tác dụng ngược lại có thể làm chị sợ hãi khi nhìn thấy ả ta hoặc có hành động khác thường làm cho ả biết bản thân mình đã bại lộ".
"Cậu nói cũng đúng" Hoàng Na nói.
"Chúng ta không nói chuyện nữa. Chi mau thu nhặt đồ đạc, chúng ta chuẩn bị xuất phát" Trần Thiên Minh nói.
Ngô Tổ Kiệt đẩy cửa đi vào, hắn ngượng ngập nói với Trần Thiên Minh: "Đại ca, vừa rồi thoáng cái Phương Thuý Ngọc đã phi thân ra ngoài, thân thủ của ả nhanh quá, chúng em không đuổi được".
"Không cần đuổi theo. Nhiệm vụ chủ yếu lúc này của chúng ta không phải là truy đuổi ả. Chúng ta chỉ cần bảo vệ an toàn cho Hoàng đổng. Phương Thuý Ngọc như một con rết, chú không thể đánh lại ả" Trần Thiên Minh nói với Ngô Tổ Kiệt. "Chú hãy bảo mọi người chuẩn bị. Chúng ta phải ra ngoài".
"Em biết" Ngô Tổ Kiệt nói xong liền đi ra ngoài.
"Thiên Minh, chúng ta có thể đi" Hoàng Na tới bên cạnh Trần Thiên Minh và nói.
Bởi vì Phương Thuý Ngọc đã thất bại nên lần này Trần Thiên Minh hộ tống Hoàng Na đi ký kết không gặp vấn đề gì. Sau khi ký kết xong và quay về nhà, Hoàng Na kích động nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, tối nay tôi muốn mời mọi người ăn cơm. Chúng ta hãy chúc mừng việc ký kết thành công. mặt khác tôi cũng muốn cám ơn sự vất vả của mọi người trong một tháng qua".
"Chị không sợ có nguy hiểm gì sao?" Trần Thiên Minh thấy nhiệm vụ đã hoàn thành hắn cũng vô cùng phấn khích.
"Không, cho dù tôi có gặp chuyện gì không may. Việc ký kết của chúng ta cũng đã có hiệu lực. Tập đoàn Hoàng Thị và tập đoàn Âu Minh sẽ bắt đầu hợp tác. Bây giờ bọn chúng có giết tôi cũng không còn tác dụng" Hoàng Na lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoàng đổng, tôi thấy chúng ta vẫn cứ cẩn thận thì hơn. Tôi chỉ sợ gã Tá Đằng Mộc hận chị, hắn sẽ trả thù chị. Như vậy đi tôi sẽ để A Quốc, Ngạn Thanh và Tiểu Tô ba người ở lại với chị một tháng, chờ tới khi nào Tá Đằng Mộc quay về Mộc Nhật thì thôi'.
"Vậy rất cám ơn cậu" Hoàng Na nhìn Trần Thiên Minh nói. Ánh mắt nàng nhìn Trần Thiên Minh khá khác thường.
"Chị không cần phải khách khí" Trần Thiên Minh cười nói.
"Tờ ngân phiếu này trả cho các cậu. Mấy cậu cũng đã rất vất vả. Tôi còn muốn cảm ơn cậu đã quan tâm tới Tiểu Lăng" Hoàng Na vừa nói vừa đưa một tấm ngân phiếu cho Trần Thiên Minh. Tấm ngân phiếu này nàng đã bảo thư ký chuẩn bị trước.
"Tại sao lại là bốn trăm vạn?" Trần Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
"Lần này các cậu làm rất tốt. Hơn nữa không phải mấy người A Quốc còn phải theo bảo vệ tôi một tháng nữa sao? Đây chỉ là chút thù lao cho các cậu. Dù gì một tháng qua các cậu cũng quá vất vả" Hoàng Na xúc động nói. Một tháng qua chỉ vì cái việc ký kết đó mà làm chết rất nhiều người. Thế nhưng điều may mắn là không để cái hợp đồng đó rơi vào tay người Mộc Nhật.
"Vậy cám ơn chị" Trần Thiên Minh cũng không khách khí. Dù gì Hoàng Na cũng là người có tiền. Hơn nữa mấy người A Quốc vẫn theo bảo vệ nàng một tháng nữa. Mặc dù bây giờ không còn quá vất vả. Nếu mình tiếp tục từ chối Hoàng Na lại nghĩ bản thân mình không phóng khoáng.
Tối đó Hoàng Na đặt mấy bàn ăn ở khách sạn. Nàng để mấy người Trần Thiên Minh và vệ sĩ của nàng vui vẻ ăn uống một bữa. Lần này công việc bảo vệ quá dài. Trong một tháng qua thần kinh mọi người lúc nào cũng căng thẳng. Giờ đây khi mọi chuyện đã xong xuôi, mọi người đều tự do thoải mái uống rượu, nói cười. Trong một tháng qua mấy người A Quốc cũng đã quen thân với mấy vệ sĩ của Hoàng Na. Mọi người bắt đầu đấu rượu, chia làm hai phe. Mấy người Lâm Quốc một phe, mấy người vệ sĩ số một một phe.
Trần Thiên Minh mỉm cười khi thấy các anh em cao hứng như vậy. Khổ cực cả một tháng thì cũng nên xả hơi một chút. Đặc biệt với bản thân hắn buổi tối hôm nay cũng phải xả hơi. Bản thân hắn đã "ăn kiêng" cả một tháng qua. Thật sự mà nói nếu không về tập thể dục trên giường, thì e hắn sẽ không thể chịu nổi nữa.
"Thiên Minh, cậu đang nghĩ gì vậy?" Hoàng Na lặng lẽ đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh và hỏi.
"Không có gì. Nhìn thấy mọi người vui vẻ tôi cũng cảm thấy cao hứng mà thôi" Trần Thiên Minh nói.
"Cậu rất coi trọng anh em của mình" Hoàng Na nói.
"Đương nhiên, bọn họ đều đã từng ra sống vào chết với tôi. Nói thật mọi người cư xử với nhau như là huynh đệ. Mối quan hệ này trong lúc sinh tử lại càng quan trong hơn" Trần Thiên Minh bùi ngùi nói. Hắn lại nghĩ tới người anh em Phùng Hào kia đã chết vì hắn.
"Tôi cám ơn cậu đã giúp tôi. Tôi kính cậu một ly" Hoàng Na giơ chén rượu của mình lên rồi nói.
"Tôi cũng cám ơn chị cho tôi bốn trăm vạn. Tôi cũng kính chị một ly" Trần Thiên Minh cười nói.
"Cậu không thể không nói tới tiền sao?" Hoàng Na giận dỗi nói với Trần Thiên Minh.
"Vì chị nói thế nên bắt buộc tôi cũng phải nói như vậy. Công ty bảo an chúng tôi nhiệm vụ chính là bảo vệ người khác. Chị không nên nói cám ơn chúng tôi vì mấy chuyện này. Tự chúng tôi hiểu rằng chúng tôi làm chuyện này là để kiếm tiền nhưng cũng hiểu rất dễ mất mạng" Trần Thiên Minh cụng ly với Hoàng Na. Sau khi uống cạn ly của mình Trần Thiên Minh liền đứng lên kêu Tiểu Tô tới chỗ hắn.
"Đại ca" Tiểu Tô chạy tới nói với Trần Thiên Minh.
"Tiểu Tô, chú không được uống nhiều rượu. Đêm nay chú phải bảo vệ Hoàng đổng. Anh có chút việc anh đi trước" Trần Thiên Minh nghĩ tới việc phải về nàh tìm mấy người phụ nữ của mình.
"Em biết, đại ca, anh cứ yên tâm" Tiểu Tô gật đầu nói.
Hoàng Na nghe thấy Trần Thiên Minh nói hắn có việc phải rời đi. Nàng đành phải rầu rĩ nói lời tạm biệt và nhìn hắn đi khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.