Người ta nói cái rắm vang thì không thúi rắm thúi không vang, nhưng cái rắm này của Ngô Thanh lại vừa vang lại vừa thối, khiến cả Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt thối quá phải bưng kín cái mũi.
"Ngô Thanh, anh làm cái quỷ gì vậy hả? Anh thúi lắm, đi ra nơi khác mà phóng chứ, ở nơi công cộng thế này thì phải biết nén lại chứ, anh như vậy thật là ảnh hưởng đến người tôi." Trần Thiên Minh căm tức nhìn Ngô Thanh nói.
Không phải Ngô Thanh nói bụng hắn không thoải mái sao? Vậy mà vẫn chạy tới đây ăn cơm, thật là một điểm lễ phép cũng không có.
"Thúi lắm? Là ai thúi lắm?" Ngô Thanh vẻ mặt ngạc nhiên.
Nếu như không phải Trần Thiên Minh nghe được Ngô Thanh nói bụng không thoải mái, thanh âm kia xác thực là ở phía dưới Ngô Thanh phát ra, trong lúc này chỉ có ba người, không phải mình, mà Dương Quế Nguyệt thể hiện thái độ
chán ghét, phỏng chừng cũng không phải nàng phóng.
Trần Thiên Minh thật
sự cho rằng chính là Ngô Thanh. Cái này Ngô Thanh lại ra vẻ như không có gì cả.
"Không phải anh phóng sao?"
Trần Thiên Minh vẻ mặt tức giận, thúi lắm còn không dám thừa nhận, thiệt là.
"Sao chứ, vừa rồi có người thúi lắm sao? Tại sao tôi lại không nghe được?"
Ngô Thanh tiếp tục giả vờ hồ đồ, dù sao loại chuyện này ai cũng không có chứng cứ rõ ràng, nếu mình không nhận thì phải bọn họ làm thế nào đây?
"Không thể nào, âm thanh cái rắm lớn như vậy ngươi không nghe được ư?" Trần Thiên Minh kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547842/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.