Càng trêu tức Trần Thiên Minh hơn khi Liễu Sinh Lương Tử hoảng hốt, đôi nhũ phong của nàng cũng rung lên nhè nhẹ, giống như muốn bung ra ngoài chào hỏi Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cố gắng nuốt nước miếng, dâm đãng nhìn ngực trắng như tuyết của nàng hình như hắn chỉ muốn nó nhảy tưng ra ngoài để hắn tha hồ nhìn ngắm.
"Ngươi muốn làm gì?"
Liễu Sinh Lương Tử thấy Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào ngực mình nàng vội vàng kéo chăn che ngực. Ánh mắt này của Trần Thiên Minh nàng đã nhìn thấy buổi sáng nay ở phòng giam giữ vì thế nàng càng hoảng sợ, sợ Trần Thiên Minh lại giở cái trò đó với nàng.
"Tin ta đi. Ta là chính nhân quân tử. Ta có thể làm gì với ngươi chứ?"
Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Liễu Sinh Lương Tử, tức giận nói.
Hình như Trần Thiên Minh mắc chứng hay quên, hắn đã quên sự việc xảy ra sáng nay.
"Ngươi, ngươi không nên lại gần" Liễu Sinh Lương Tử sợ hãi nói.
"Liễu Sinh Lương Tử, ta đã mua hai vé máy bay cho hai người chiều nay quay về Mộc Nhật. nếu không có gì xảy ra, cuối buổi chiều nay ngươi và Điền Cát có thể đi" Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh cảm thấy tiếc nuối khi Liễu Sinh Lương Tử dùng chăn che
ngực. Nàng có mặc quần áo mà, sao còn phải dùng chăn che ngực làm gì?
"Ừ" Liễu Sinh Lương Tử khẽ trả lời.
"Được rồi, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Đến chiều ta sẽ hộ tống các ngươi ra máy bay. Trước khi lên máy bay ta sẽ giải khai huyệt đạo cho các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547827/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.