Chương trước
Chương sau
"Á !" Bị chém trúng một đao, Tiểu Tô kêu lên thảm thiết, thân thể lung lay, nhưng hắn vẫn không để cho mình ngã xuống.
"Tiểu Tô, chú làm sao thế?"
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy tiếng kêu thảm của Tiểu Tô, sau khi vội vàng đánh một chiêu về phía ba Ninja, liền lập tức quay đầu lớn tiếng hỏi Tiểu Tô. Hắn nhìn thấy đằng sau áo của Tiểu Tô đã nhộm đỏ máu, cước bộ của Tiểu Tô lại đang tập tễnh, đoán chứng là khó có thể chịu được.
"Không sao, không có việc gì, lão đại, anh... anh không cần lo cho em".
Tiểu Tô đã suy yếu định lắc cái đầu, nhưng hắn phát hiện mình đầu mình cũng không thể cử động được nữa.
Nhưng hắn vẫn gắng gượng chống lại bốn Ninja kia. Nhưng khi chưa bị thương Tiểu Tô còn không đánh lại bốn người kia, hiện tại càng không phải là đối thủ của bọn chúng.
"Soạt!" Tiểu Tô lại bị Trung Nhẫn chém trúng cánh tay, cánh tay của Tiểu Tô lại phun ra một luồng máu tươi, máu phun đỏ cả khuôn mặt của Tiểu Tô.
Bốn Ninja vây công Tiểu Tô trong lòng mừng rỡ.
Bọn họ hiểu rằng chỉ cần bọn họ xử lý Tiểu Tô, lập tức có thể đến tiếp viện đồng bọn đang vây công Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh, chỉ cần bọn họ tiếp viện, mấy người Lâm Quốc sẽ không trụ được. Tiếp đó bọn họ đưa đao của mình lên chuẩn bị chém vào những bộ vị trí mạng trên người Tiểu Tô.
Trần Thiên Minh vừa thấy tình cảnh như vậy, hét lên :
"Tiểu Tô".
Hét xong, hắn vận toàn bộ công lực của mình oán hận đánh về phía ba Ninja.
Nhưng mà chiêu đó của Trần Thiên Minh chỉ có thể bức lui bọn chúng hai bước, tiếp đó chúng lại xông tới làm cho Trần Thiên Minh không thể rời
đi.
Trong lúc bốn Ninja sắp chém tới Tiểu Tô, thì chợt bốn đạo bạch quang lóe lên, lập tức ba Hạ Nhẫn đã bi bạch quang bắn trúng.
"Rầm!", ba Hạ Nhẫn ngã trên mặt đất, chỉ thấy ba phi đao cắm vào cổ họng bọn chúng, chúng đã chết. Phi Đao! Là Vô Ảnh đao của đạo môn.
Vốn có một Phi Đao khác đánh về phía Trung Nhẫn, nhưng bởi vì võ công hắn cao cường, hơn nữa hắn ở phía bên kia cho nên hắn kịp né tránh, Phi Đao chỉ bắn trúng cánh tay của hắn, nhưng mà cũng làm cho hắn không thể gây tổn thương tới Tiểu Tô.
Lúc này, một người bịt mặt bay tới, vóc dáng người này không cao, có phần giống với tên Ninja áo đen gầy nhỏ. Chỉ là nhìn về phía sau người bịt mặt này mập hơn một chút.
Người bịt mặt sau khi bay vào, liền hướng về phía Trung Nhẫn đã bị Phi Đao bắn trúng, chưởng phong mạnh mẻ như một tòa núi lớn ép tới Trung Nhẫn kia. Trung Nhẫn đã bị thương sao có thể tránh được một kích sắc bén này của người bịt mặt,
"Ầm!", người bịt mặt đã đánh trúng ngực của Trung Nhẫn.
Trung Nhẫn bị chân khí của người bịt mặt đánh bay ra ngoài, hắn bay ra mấy mét nằm lăn trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó gục xuống mặt đất, hắn đã chết.
Người bịt mặt vung tay về phía Trung Nhẫn đã chết, Vô Ảnh đao vốn nằm trên cánh tay của Trung Nhẫn liền bay về phía người bịt mặt. Người bịt mặt tiếp được Phi Đao của mình, lại tiếp tục thu lấy ba Phi Đao còn lại. Sau đó, hắn điểm lên người Tiểu Tô hai cái, đã giúp Tiểu Tô cầm máu.
Tên áo đen ngây ngốc, hắn cho rằng phen này đã nắm chắc phần thắng, chỉ
cần bốn Ninja giết chết Tiểu Tô, liền có thể tiếp tục xử lý những thủ hạ còn lại của Trần Thiên Minh, cuối cùng mọi người liên thủ giết chết Trần Thiên Minh.
Nhưng không thể tưởng được nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim đáng chết, chẳng những cứu Tiểu Tô, còn giết chết bốn thủ hạ của hắn.
Sau khi người bịt mặt đã cất Vô Ảnh đao liền phi thân về phía Lâm Quốc. Chỉ thấy song chưởng hắn cùng phát đánh về phía hai Hạ Nhẫn, chưởng phong sắc bén như đao, khiến cho hai Hạ Nhẫn không thể không vung đao ngăn cản.
Nhưng mà, bọn họ không phải là đối thủ của người bịt mặt,
"Rầm rầm!" hai tiếng, chẳng những thế đao của hai Hạ Nhẫn bị hóa giải, mà chúng còn bị chưởng phong của người bịt mặt đánh trúng đầu, cả hai đầu nghẹo sang một bên, ngã xuống mất mạng.
Lâm Quốc thấy người bịt mặt giúp đỡ phe mình, hắn hiểu rằng người bịt mặt là bạn không phải địch. Thế là, hắn phấn chấn tinh thần, hăng hái vận lực tấn công hai Ninja còn lại. Đã bớt đi hai đối thủ, Lâm Quốc đã không còn phải cực khổ như lúc vừa rồi, dần dần hắn đã chiếm thế thượng phong.
Mà người bịt mặt kia thấy Lâm Quốc đã được giải vây, hắn lại tung người một cái, phóng về phía Trương Ngạn Thanh. Sau đó lại giúp Trương Ngạn Thanh giải quyết hai Hạ Nhẫn. Tiếp đó hắn giúp Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ
giết chết sáu Ninja.
Trần Thiên Minh cảm kích nhìn về phía người bịt mặt kia. Lần trước ở trong bệnh viện người dùng Phi Đao làm bị thương Thái Đông Phong cũng là hắn, là hắn cứu mình một mạng. Giờ đây, hắn lại cứu mình một lần nữa, đáng tiếc mình không biết hắn là ai?
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thi triển nội lực, hợp nhất bốn đạo chân khí của ban thân, hai tay của hắn giao nhau, sau đó bước ra nửa bước vung hai tay lên, đánh một chiêu Tống Phật Tây Thiên về phía ba Ninja. Giờ đây, đã đến lúc hắn thu thập ba Ninja này.
Tên áo đen kia thấy thủ hạ của mình từng người bị giết chết, hơn nữa võ công của người bịt mặt cũng rất cao, mà Trần Thiên Minh giờ đây càng đánh càng mạnh, không có có dấu hiệu nội lực bị suy giảm.
Hắn sợ hãi, hắn hướng về phía Thượng Nhẫn nói thầm hai câu, sau đó cả hai cùng đánh một chưởng về phía Trần Thiên Minh.
Thật ra, tên áo đen cùng Thượng Nhẫn chỉ đánh ra hư chiêu, nếu như bọn họ còn ham chiến, nhất định sẽ "toàn quân bị diệt", sau khi bọn họ đánh ra hư chiêu, liền định bỏ trốn.
Chân phải Thượng Nhẫn điểm một cái nhanh chóng lui về phía sau, hắn huýt sáo một cái để báo hiệu rút lui cho đồng bọn sau đó lại ném ra một viên đạn khói, lập tức cùng tên áo đen nhanh chóng chạy về phía cửa chính của phòng triển lãm.
Đáng thương cho Trung Nhẫn kia, bởi vì chủ nhân của hắn không có cách nào chiếu cố cho hắn, chỉ lo chạy thoát thân. Cho nên tuy võ công của hắn cao cường, nhưng hắn làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Trần Thiên Minh? Trần Thiên Minh thấy Trung Nhẫn muốn chạy trốn, liền phi thân tới, đánh một chưởng vào lưng Trung Nhẫn.
Trung Nhẫn bị đánh trúng lập tức từ trên không trung rơi xuống, Trần Thiên Minh lại bồi thêm một chưởng, Trung Nhẫn kia liên tục trúng hai chưởng của Trần Thiên Minh thì ở trên không trung đã xong đời rồi.
Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ lập tức đi sang giúp Lâm Quốc cùng Trương Ngạn
Thanh, chỉ chốc lát sau những Ninja còn lại đều bị bọn Lâm Quốc giết chết toàn bộ. Mộc Nhật quốc phái tới đây 26 người, ngoại trừ người áo đen kia cùng Thượng Nhẫn chạy mất, thì 24 Ninja còn lại đều bị mấy người Trần Thiên Minh giết chết.
"Huynh đệ, cậu tên là gì, có phải lần trước cũng là cậu cứu tôi?"
Trần Thiên Minh nhìn về phía người bịt mặt có thân hình nhỏ nhắn, cảm kích
nói.
Nếu như tối hôm nay người bịt mặt không xuất hiện, vậy thì chẳng những bọn họ không thể bảo vệ được Tây Thi kính, mà ngay cả tính mệnh của bọn họ cũng khó giữ.
Người bịt mặt kia lắc đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Tiểu Tô, ý là muốn Trần Thiên Minh xem xét xem Tiểu Tô có sao không. Tiếp đó, hắn hướng về phía Trần Thiên Minh khoát khoát tay, sau đó lập tức phi thân về phía cửa chính của phòng triển lãm.
"Huynh đệ, cậu chờ một chút".
Trần Thiên Minh thấy người bịt mặt bỏ đi vội vàng gọi hắn. Nhưng mà, dường như người bịt mặt không muốn gặp Trần Thiên Minh, hắn đã khuất khỏi tầm cửa không còn thấy nữa.
Không còn cách nào, Trần Thiên Minh lắc đầu, xoay người nói với Lâm Quốc:
"Các chú gọi điện cho cảnh sát tới thu thập những thi thể này, phỏng chừng hai cảnh sát bên ngoài đã bị hạ độc thủ. Ài, đối với những cao thủ như vậy, súng ống không có tác dụng sao có thể chống lại bọn họ".
Nói xong, Trần Thiên Minh cúi người xuống xem xét thương thế của Tiểu Tô.
Máu ở hai nơi bị chém của Tiểu Tô đã ngừng chảy, hẳn là nhờ người bịt mặt lúc nãy giúp đỡ. Chỗ bị thương sâu nhất của Tiểu Tô là ở sau lưng.
Trần Thiên Minh nhìn miệng vết thương phía sau lưng Tiểu Tô, may mắn là không thương tổn tới tủy sống, nếu không thì Tiểu Tô sẽ tàn phế suốt đời.
Trần Thiên Minh nói với Tiểu Tô: "Tiểu Tô, bây giờ chú cảm thấy thế nào?"
"Không sao, không có việc gì, em không sao, vì em mà mọi người bị liên lụy". Tiểu Tô sắc mặt tái nhợt, xấu hổ nói với Trần Thiên Minh.
"Chú thật là ngốc nghếch, mọi người là anh em, chú sao còn nói như vậy?" Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Tiểu Tô trách cứ.
Nếu như không phải Tiểu Tô đi theo mình bảo vệ Tây Thi kính, thì hắn cũng sẽ không bị thương.
Trần Thiên Minh hỏi: "Tiểu Tô, giờ đây chú có thể vận công trị thương không?"
"Có lẽ là hơi khó". Khuôn mặt Tiểu Tô lộ vẻ khó khăn.
Vừa rồi hẵn cũng đã thử qua, nhưng bởi vì hắn bị thương rất nặng, đặc biệt vết thương sau lưng làm cho hắn không cách nào có thể tụ tập chân khí.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Tô nói như vậy, liền ai ủi, nói: "Không sao, anh giúp chú".
Nói xong, Trần Thiên Minh liền vận khởi huyết khí nhẹ nhàng đưa tay đặt ở huyệt vị của Tiểu Tô, từ từ giúp hắn trị thương.
Cũng không biết qua bao lâu, xe cứu thương rốt cuộc đã tới. Đã từng có người nói qua rằng, nếu như đồng thời gọi đến 110 cùng 120, thì xe cấp cứu của bệnh viện tới nhanh hơn xe cảnh sát rất nhiều. Điều này quả là không sai, xe cứu thương đã đến đây hồi lâu, xe cảnh sát mới tới.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, xe cứu thương đến đây là để cứu mạng kiếm tiền, mà xe cảnh sát tới làm việc và có khả năng găp nguy hiểm,
mục đích xuất phát của mỗi bên là không giống nhau.
Trần Thiên Minh cử một tiểu huynh đệ đi cùng Tiểu Tô tới bệnh viện, sau đó lại lại gọi cảnh sát tới khiêng người bị chết đi. Quả nhiên, hai người cảnh sát ở bên ngoài đã bị giết chết.
Xem ra, không nên bố trí cảnh sát ở bên ngoài, như vậy sẽ không có thêm thương vong. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Sau khi người của bệnh viện và cảnh sát đi hết, Trần Thiên Minh liền bảo Lâm Quốc đóng cửa lại, thật ra làm như vậy thì đối với người quân tử còn tác dụng, nhưng đối với kẻ trộm thì không có tác dụng gì.
"Lão đại, anh quen biết người bịt mặt kia sao?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
"Không biết!" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
"Nếu như tối hôm nay người kia không xuất hiện kịp thời cứu Tiểu Tô, còn giúp chúng ta giải vây thì có thể tất cả mọi người đều sẽ gặp nạn". Lâm Quốc nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, hôm nay Ninja của Mộc Nhật quốc tới đây rất nhiều, một lần phái tới hai mươi mấy người, hơn nữa đều là cao thủ, nếu như không có người bịt mặt xuất hiện, đêm nay chúng ta chẳng những sẽ mất đi Tây Thi kính, mà còn có khả năng là toàn quân bị diệt! A Quốc, có chuyện gì ngày mai hãy nói, các chú trước tiên đi ngủ đi, ngày mai các chú còn phải trực đêm".
Trần Thiên Minh nói với bọn Lâm Quốc.
"Lão đại, anh nói xem, Tiểu Tô có sao không?"Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
Dù sao mọi người đều là huynh đệ vào sinh ra tử. Từ lần trước Phùng Hào gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều không muốn huynh đệ của mình lại xảy ra điều gì.
Trần Thiên Minh lắc đầu, mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, anh vừa rồi đã
nhìn qua, Tiểu Tô chỉ bị chém tới thịt tuy vết thương rất sâu nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, phỏng chứng hắn nằm viện một tháng sẽ hồi phục như cũ".
Mấy người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói Tiểu Tô không nguy hiểm tới
tính mạng, bọn họ cũng yên lòng. Thế là, bọn họ đều trở lại chỗ nằm của mình chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.