Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh đứng dậy khỏi giường, hắn vốn muốn gọi Lương Thi Mạn và tiểu Trữ dậy cùng ăn sáng, nhưng nghĩ hai nàng ngày hôm qua mệt như vậy, thôi cứ để họ ngủ thêm một lát, tới lúc đó mình gọi điện thoại cho họ là được. Hơn nữa, hắn đã mấy ngày không tới trường, cũng nên tới trường học xem mấy học sinh đó thế nào rồi.
Tới trường học, Trần Thiên Minh liền đi tới phòng học số một, vừa đi vào, những học sinh này thấy Trần Thiên Minh, dường như rất vui mừng vì sự xuất hiện của hắn. Đặc biệt là tiểu Hồng, cô bé thấy Trần Thiên Minh tới, vội vàng đứng dậy, nói với Trần Thiên Minh:
"Lão sư, thầy cuối cùng thầy cũng đến rồi, Đặng lão sư nói là thầy có chút việc nên xin nghỉ."
"Đúng vậy, mấy hôm trước thầy có việc nên không tới trường được, tiểu Hồng, hiện tại lớp thế nào rồi?" Trần Thiên Minh hỏi tiểu Hồng.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Hoàng Lăng từ sau hôm thầy nghỉ, nó thường không đến trường." Tiểu Hồng nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Hoàng Lăng lại trốn học à?" Trần Thiên Minh nhíu mày,
Con bé Hoàng Lăng đi học ba ngày thì nghỉ hai ngày, thái độ học tập kiểu gì thế?
"Đúng vậy, bạn ấy không đi học."
Tiểu Hồng cười trên sự bất hạnh của người khác, người không nghe lời giống như Hoàng Lăng, lão sư có thể thích nó sao?
"Thầy hiện tại đã quay lại, cái em có chuyện gì thứ cứ nói với thầy, các em đọc sách đi." Trần Thiên Minh nói.
Thời gian đọc sách buổi sáng thường là để chủ nhiệm lớp tới xem lớp học, nếu phát hiện trong lớp có chuyện gì thì xử lý một chút, không ngờ lại có vấn đề của Hoàng Lăng, đến lúc đó mình biết tìm con bé ở đâu đây.
"Lão sư, hai ngày nữa trường học muốn tiến hành bình xét vệ sinh của ký túc xá, ký túc xá nam nữ của lớp ta vệ sinh rất kém, thầy phải nói mới được."
Tiểu Hồng đột nhiên nhớ tới chuyện bình xét ký túc xá của trường học, vội vàng nói với Trần Thiên Minh.
"Được, ta khi nào rảnh sẽ xem túc xá của bọn họ, sau đó sẽ nói chuyện với họ." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Nếu mình không hiểu tình huống, chỉ ở trong lớp mà nói, thế thì không được, không có chút thuyết phục nào. Có một số chủ nhiệm lớp thường như thế, nghe học sinh nói, sau đó đem đông nói thành tây, như vậy, học sinh sẽ càng không tiếp nhận vấn đề mà lão sư nói.
"Lão sư, lát nữa tan học thầy có ở phòng đoàn ủy không?" Tiểu Hồng nói khẽ, nó giống như đang làm ra vẻ rất thần bí.
"Có!" Trần Thiên Minh nói.
"Vậy em ăn xong sẽ tới tìm thầy, không ảnh hưởng gì tới thầy chứ?"
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Không, em cứ tới đi!"
Nói xong, Trần Thiên Minh lại đi quanh phòng học một vòng, không phát hiện ra chuyện gì nên quay về phòng làm việc.
Hắn vừa xuống lầu thì thấy Hoàng Lăng đang hổn hển chạy lên.
"Hoàng Lăng, em đứng lại cho thầy."
Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy Hoàng Lăng, trong lòng lập tức mừng rỡ, mình đang muốn tìm nó, không ngờ nó lại tự tìm đến cửa.
"Lão sư, là thầy đấy à, thầy nghỉ xong rồi ư?" Hoàng Lăng vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. Nó cố tình nhấn mạnh chữ "nghỉ".
Nó vừa ăn xong bữa sáng, đang định ra ngoài chơi thì nhận được điện thoại
mật báo của bạn trong lớp, nói rằng Trần Thiên Minh đã tới trường. Vì thế, nó vội vàng bảo tài xế trong nhà chở đến trường.
"Đúng vậy, Hoàng Lăng, em nói cho thầy nghe đi, vì sao mấy ngày nay em
không tới trường?"
Trần Thiên Minh nghiêm khắc nhìn Hoàng Lăng, lộ dạng bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống con bé. Rõ ràng đã đáp ứng với mình rằng không trốn học, hiện tại lại bỏ tiết, thực sự khiến hắn muốn nổi trận lôi đình.
"Lão sư, em trước đây không đúng, em muốn vào lớp học, nếu không em sẽ
muộn mất, lớp cũng bị ảnh hưởng theo."
Hoàng Lăng làm ra vẻ như rất quan tâm đến tập thể lớp, nếu như người ngoài nghe nó nói chắc chắn sẽ bị lừa, nhưng Trần Thiên Minh thì không.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng muốn chạy, vội vàng kéo tay nó lại, lạnh lùng nói:
"Hiện tại thì em cũng đã muộn rồi, trước tiên nói cho thầy biết vì sao mấy ngày nay em không tới trường."
Hoàng Lăng lắc đầu, nói: "Em có tới trường mà, hôm qua vẫn tới đó thôi."
Hoàng Lăng dường như rất ủy khuất, lộ ra bộ dạng oan uổng.
"Em có tới? Vậy thầy hỏi em, mấy ngày nay có phải em tới một lúc rồi lại đi, buổi sáng tới còn buổi chiều không tới, đúng không?"
Trần Thiên Minh vạch trần mánh lới của Hoàng Lăng, loại mánh lới này trước kia học sinh cũng thường dùng với hắn, cho nên hắn nhìn ra cũng không có gì là lạ cả.
"Em có việc mà, cho nên không tới, lão sư, thầy không phải là vì có việc cho nên cũng không tới trường sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép thầy giáo có việc, còn không cho phép học sinh chúng em có việc ư?" Hoàng Lăng giảo hoạt nói.
"Thầy có xin phép nghỉ, em có xin phép không?" Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng, nói.
"Em muốn xin phép với thầy mà, nhưng thầy không đến cho nên không xin
phép được. Thầy hiện tại tới rồi, em muốn xin nghỉ thêm, lão sư, em có việc nên muốn xin nghỉ, xin thầy phê chuẩn." Hoàng Lăng lộ ra vẻ tiền trảm hậu tấu.
"Bỏ đi, quá khứ đã là quá khứ, sau này em không được trốn học nữa."
Trần Thiên Minh có chút bất lực với sự tinh nghịch của Hoàng Lăng , ai bảo mình không có ở trường để quản nó.
"Em sẽ không bỏ học nữa đâu, lão sư, thầy là bạn trai của em, em có thể không nghe lời thầy ư?" Hoàng Lăng cười nói.
"Ấy, Hoàng Lăng, em đừng nói lung tung, ai là bạn trai của em chứ?"
Trần Thiên Minh vừa nghe Hoàng Lăng nói như vậy, vội vàng quay đầu nhìn
xung quanh, cũng may, hiện tại không có ai tới lớp, nếu như để cho người khác nghe được những lời Hoàng Lăng nói vừa rồi thì mình thảm lắm. Lúc đó mình nhất định sẽ là nhân vật có giá trị tin tức nhất của trường Cửu Trung trong năm nay.
"Lão sư, em không nói nữa, chào thầy, em vào học đây." Hoàng Lăng nói xong vội vàng chạy lên lầu.
Ài, cái con quỷ nghịch ngợm này, mình có thời gian phải đến nhà nó mới được, có điều, lần trước mình gọi điện tới nhà nó, bố mẹ nó đều không có nhà.
Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đi phòng phòng làm việc đoàn ủy, Lý Hân Di vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh quay lại trường, cao hứng nói:
"Thiên Minh, anh quay lại rồi à, thương thế của anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao cả." Trần Thiên Minh cười nói.
"Tôi đang định để chiều tới thăm anh, lúc trước đến bệnh viện, bệnh viện nói là anh đã xuất viện rồi, gọi điện thoại cho anh lại không được." Lý Hân Di nói.
"Tôi chỉ là điều dưỡng thân thể mà thôi, không có chuyện gì đâu."
Trần Thiên Minh không muốn cùng Lý Hân Di nói nhiều về chuyện của mình, dù sao thì Chung Hướng Lượng đã xin nghỉ giúp mình rồi.
"Vậy tốt rồi, anh quay lại là tốt rồi, có anh giúp tôi một số việc, vậy thì tôi có thể được nhẹ nhõm hơn rồi." Lý Hân Di nói.
"Không vấn đề gì, tôi cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực vì lãnh đạo." Trần Thiên Minh cúi người, nói.
"Có anh ở đây thì tốt rồi, tôi có thể không cần phải tăng ca, buổi trưa có thể về nhà ăn cơm." Lý Hân Di cười nói.
"Ài, số cô tốt thật, có người giúp cô làm cơm, tôi thì cô đơn một mình." Trần Thiên Minh giả vờ xót xa, nói.
"Ai bảo anh không chịu tìm bạn gái."
Lý Hân Di vừa nghe nghe thấy Trần Thiên Minh nói hắn cô đơn, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác cao hứng, giống như là cao hứng vì Trần Thiên Minh không có bạn gái vậy,
"Tôi cũng muốn tìm lắm, nhưng không ai ưng tôi cả."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn Lý Hân Di, giống như là muốn ám chỉ gì đó.
"Không ai ưng anh thì là không ai ưng anh, sao anh lại nhìn tôi? Tôi có phải là bà mối đâu."
Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh nhìn mình, mặt lập tức đỏ bứng, cô ta trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, oán giận nói.
"Làm bà mối, tốt, Hân Di, cô có chị em nào xinh đẹp đáng yêu giống cô không, có thì giới thiệu cho tôi đi."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa len lén nhìn cặp ngực cao vút của Lý Hân Di. Không biết chị em của cô ta có đẹp như cô ta không nhỉ? Chỗ đó có mê người như cô ta không?
"Mẹ tôi chỉ sinh ra môt người con gái là tôi thôi, anh đừng có làm xấu đầu óc của mình, hơn nữa, tôi cho dù có chị em cũng sẽ không giới thiệu cho anh đâu." Lý Hân Di vô ý thốt ra.
"Sao lại không giới thiệu cho tôi, tôi kém lắm à? Tôi vừa đẹp trai lại có tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bạn trai tốt như tôi có thả một trăm cái đèn lồng cũng không tìm được đâu?"
Trần Thiên Minh cố ý lấy tay vốt tóc rồi hất đầu, làm ra vẻ tiêu sái, nói. Nghĩ rằng mình ngọc thụ lâm phong, anh tuất tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai như thế này mà Lý Hân Di lẽ nào lại không thích, cô ta không hài lòng ở điểm nào mà lại không giới thiệu chị em cho mình?
Xem ra có vấn đề rồi, chẳng lẽ Lý Hân Di muốn chiếm mình làm của riêng,
không để lại cho người khác?
Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa liếc trộm Lý Hân Di, chỉ thấy hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hân Di đang đỏ bừng, giống như là bôi phấn vậy, đặc biệt là khi cô ta thấy ánh mắt của mình đang nhìn cô ta thì lập tức nhìn sang nơi khác. Có chuyện, nhất định là có chuyện rồi.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Vấn đề là loại đàn ông giống như anh, trông đẹp trai một cái là mồm mép lem lẻm, nhất định là bên cạnh có không biết bao nhiêu bạn gái và tình nhân, ai mà theo anh sẽ gặp xui."
Lý Hân Di phát hiện Trần Thiên Minh vẫn đang nhìn mình, vì thế, cô nàng cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt lườm hắn, nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy Lý Hân Di nói như vậy, liền bật cười:
"Vui nhỉ, xem ra cô rất quan tâm đến tôi, cho nên thường để ý đến việc của
tôi, tôi có nhiều bạn gái và tình nhân thế nào cô đều biết cả, ài, xem ra cô ghen rồi, cũng chẳng có cách nào khác, người đẹp trai thì có lợi như vậy đó, có nhiều gái theo lắm, có điều, sau này cô đánh nhau với họ, tôi sẽ giúp cô."
Trần Thiên Minh lộ ra vẻ phi thường quan tâm Lý Hân Di.
"Biến đi, ai mà ghen vì anh chứ, ai mà thèm đánh nhau với gái của anh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng tự tác đa tình, cho rằng mình hay lắm."
Lý Hân Di nghe thấy Trần Thiên Minh trêu mình như vậy, sao có thể chịu
thua?
"Ủa, thì ra lãnh đạo của chúng ta đã là danh hoa có chủ rồi, xem ra, tất cả nam lão sư của Cửu Trung chúng ta tối nay sẽ phải tập trung ở quán bar để uống rồi." Trần Thiên Minh thương tâm ôm lấy ngực, bi thống nói.
"Vì sao tất cả nam lão sư trong trường chúng ta đêm nay lại phải đi uống rượu tập thể?"
Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, không hiểu nên hỏi lại Trần Thiên Minh.
"Ài, vì cô nói cô đã có bạn trai rồi, mọi người khẳng định là sẽ rất thương tâm, người muốn nhảy lầu thì sẽ nhảy lầu, người muốn uống thuốc độc thì sẽ uống thuốc độc, người muốn bỏ nhà ra đi thì sẽ bỏ nhà ra đi, cho nên, phương pháp để mọi người thương tâm một cách thống nhất chính là đi uống rượu cùng nhau để quên sầu." Trần Thiên Minh tiếp tục ôm ngực, thương tâm nói.
"Biến đi, chẳng nghiêm chỉnh gì cả, đúng là miệng chó không thể mọc nổi ngà voi."
Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói vậy, vừa tức lại vừa xấu hổ, không khỏi mắng Trần Thiên Minh một câu.
"Lãnh đạo, cô không nên tức giận, tuy rằng lúc cô tức giận thì trông xinh hơn lúc không tức giận rất nhiều, nhưng có chuyên gia đã nói, tức giận nhiều sẽ khiến cô càng ngày càng thích tôi đó. Không nói nữa, tôi phải làm việc."
Trần Thiên Minh nói xong, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
"Trần Thiên Minh! Anh có phải là chán sống rồi không?"
Lý Hân Di chỉ vào Trần Thiên Minh, lớn tiếng mắng. Hắn, Trần Thiên Minh hắn có ý gì đây? Nói mình thích hắn, có thể như vậy sao? Mình mà thích hắn ư?
Lý Hân Di nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.