Chương trước
Chương sau
"Vậy hiện giờ không đối phó với Trần Thiên Minh sao?" Thái Đông Phong có chút phẫn hận nói. Hắn nghĩ đến việc không giết được Trần Thiên Minh, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thỏai mái.
"Tiểu Thái, ngươi vừa rồi không nghe ta nói sao?" Ma Vương trừng mặt nhìn Thái Đông Phong, tức giận mắng. "Hiện giờ không phải là lúc, lấy thân thủ của hắn hiện giờ, đơn đấu ngươi không phải là đối thủ, còn nếu như đi nhiều người, vậy sẽ bị người huyền môn phát hiện, vấn đề sẽ rất lớn. Chúng ta vô lý mà tổn thất thuốc phiện, hiện giờ cần bình tĩnh, để Tiểu Thúy tìm vài thứ mà xuống tay, như vậy sẽ không phát sinh chuyện gì lớn."
"Con, con không phải đang tìm người mua sao? Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này." Thái Đông Phong thấy Ma Vương mắng hắn, vì thế nhỏ giọng nói.
"Ngươi nếu như không phải ở bên ngoài chơi nhiều nữ nhân như vậy, thì sao mà gặp chuyện này. Ngươi nhìn lại mình xem, trong thời gian này bộ dáng ra sao, còn Đại Vĩ thì ngược lại tiến bộ rất nhiều." Ma Vương một bên mắng Thái Đông Phong, một bên lại khen ngợi diệp Đại Vĩ, điều này lại càng khiến Thái Đông Phong thêm khó chịu.
"Ma Vương, nếu như hai người chúng tôi đi Tây bộ Lạt Ma giáo, người nơi này có vẻ là không đủ dùng?" Điện Ma lo lắng nói với Ma Vương.
"Đủ rồi, có Phong Ma và Vân Ma, còn có cả Tiểu Thúy, hẳn là có thể đối phó được, chỉ cần là không có chuyện gì quá lớn. Cho nên, ta mới không phải người đi công ty bảo an An An, chờ đến lúc Âm Dương công của ta đại thành, lúc đó sẽ làm thịt bọn nó." Ma Vương cười âm hiểm. "Đến lúc đó, ta sẽ giết chết thằng Trần Thiên Minh kia, mẹ kiếp, phá hư chuyện tốt của ta. Còn đám huyền môn nữa, bọn chúng cũng uy phong quá lâu rồi."
"Sư phụ, con đi trước mang 4 đứa bé tới." diệp Đại Vĩ vội vỗ mông Ma Vương.
"Tốt, Đại Vĩ, làm tốt lắm, sư phụ sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Ma Vương cười cười. Hiện giờ, hắn cảm thấy diệp Đại Vĩ làm việc còn sảng khoái hơn Thái Đông Phong nhiều.
Bọn chúng lại nói chuyện thêm một lúc nữa, lúc này Ma Vương mới cho mọi người lui. Mà diệp Đại Vĩ cùng Thái Đông Phong cũng không ở tại chỗ của Ma Vương, vì thế, hai thằng đều ra ngoài.
"Thái Ca, anh chờ một chút." Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong sắp lên xe, vì thế hắn vội gọi lại.
"Chuyện gì vậy, Diệp bang chủ, chú mấy ngày nay không phải là hồng nhân bên người sư phụ sao," Thái Đông Phong cười lạnh, trước kia diệp Đại Vĩ hắn chỉ là một con chó, hiện giờ thì uy phong rồi, có thể cắn người nữa.
"Em sao uy phong được như Thái Ca, em không phải vẫn nghe lời Thái Ca chỉ huy sao? Em có được nửa bản lĩnh của Thái Ca đã là tốt rồi, sau này còn phải theo Thái Ca lăn lộn rồi!" diệp Đại Vĩ cười cười lấy lòng trước mặt thái đông phogn, nhưng mà trong lòng hắn lại đang mắng Thái Đông Phong: Mẹ kiếp Thái Đông Phong nhà mày, cũng vì mày hại tao không nhỏ nếu không thì tao đã chơi được không ít nữ nhân rồi. Hắc hắc, mấy ngày trước mày không phải rất uy phong sao, diệp Đại Vĩ tao không giết mày, tao không phải là người nữa.
"Hừ," Thái Đông Phong trừng mắt nhìn diệp Đại Vĩ, hắn sau này mà không cho diệp Đại Vĩ chút nhan sắc, chắc diệp Đại Vĩ hắn còn tưởng mình giỏi lắm đây.
"Thái Ca, em nói với anh một chuyện." diệp Đại Vĩ âm hiểm nói với Thái Đông Phong.
"Chuyện gì?" Thái Đông Phong nói.
"Thời gian trước, một thằng thủ hạ của em còn thấy Trần Thiên Minh cũng một cô gái bên nhau." Diệp Đại Vĩ vừa cười vừa nói.
"Vậy thì làm sao?" Thái Đông Phong thấy chẳng liên quan, Trần Thiên Minh bên người vẫn thường xuyên có nữ nhân mà. "Anh biết cô gái đó là ai không?" diệp Đại Vĩ nói.
"Là ai?" Thái Đông Phong hỏi.
"Chính là Tiểu Trữ bạn gái anh, cô ta không phải đang làm ở công ty của anh sao? Thế nào mà lại đi làm ở quán bar "Dạ Độc Túy Tửu" chứ?" diệp Đại Vĩ cố ý nói, kỳ thật hắn vì muốn chình Thái Đông Phong , vì thế mới nói ra một số tình huống mà thủ hạ thu thập được cho Thái Đông Phong.
"Tiểu Trữ đi làm ở quán bar "Dạ Độc Túy Tửu?" Thái Đông Phong kỳ quái hỏi, Tiểu Trữ không phải gọi điện nói là trong nhà có viêc, phải về huyện J sao? Thế nào mà lại làm việc trong quán bar? Chẳng lẽ là Tiểu Trữ và Trần Thiên Minh đã cải thiện quan hệ, lừa gạt mình. Thái Đông Phong càng nghĩ đến lại càng thêm tức.
"Đúng vậy, anh không biết sao? Thái Ca, anh thử nghĩ kỹ lại đi, Tiểu Trữ vốn là bạn gái anh, hiện giờ lại dựa vào Trần Thiên Minh, đây không phải là đội nón xanh cho anh sao? Ôi, nghĩ thấy anh cũng thật đáng thương, không biết anh đã chơi Tiểu Trữ kia chưa, chứ giờ thì Trần Thiên Minh chơi rồi!" diệp Đại Vĩ bên cạnh càng cố thêm dầu vào.
"Tiểu Trữ dĩ nhiên lại làm thế với tao," Thái Đông Phong tức giận nói.
"Chuyện nam nhân hận nhất chính là bị đội nón xanh, hơn nữa, anh không phát hiện có chuyện rất lạ sao? Tiểu Trữ vừa rời công ty anh không lâu, kho hàng của anh đã gặp chuyện không may, chuyện này có quan hệ gì không?" diệp Đại Vĩ nói.
Thái Đông Phong suy nghĩ một chút, nói: "Khó trách, lúc ấy tao nghe Phong Hải Nhai nói là Tiểu Trữ nhìn thấy gì đó, sau đó thì Tiểu Trữ nói trong nhà có việc, tao còn tưởng là trùng hợp, xem ra, đích xác là có vấn đề."
"Thủ hạ Phong Hải Nhai của anh có phải là giờ cũng mất tích không?" diệp Đại Vĩ nói tiếp.
"Đúng, hiện giờ còn chưa biết ở đâu, không biết chuyện của kho hàng, hắn có lẽ là bị giết bịt đầu mối rồi, nếu không thì làm sao?" Thái Đông Phong gật đầu, nói. Địa điểm kho hàng làm sao người ta biết được, đây vốn là bí mật, có thể mấu chốt chính là phong hải nhai.
"Anh nói xem có phải là Tiểu Trữ nói với Trần Thiên Minh bắt phong hải nhai không, sau đó tra ra địa điểm giấu thuốc phiện?" diệp Đại Vĩ nói ra giả thiết. Hắn hiện giờ chính là muốn Trần Thiên Minh tức giận, sau đó đối phó Tiểu Trữ, rồi Trần Thiên Minh và Thái Đông Phong sẽ đấu nhau, như vậy thì hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi! Đây chính là mưu kế của diệp Đại Vĩ, hắn muốn diệt cả Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh. Nhưng mà hắn không ngờ, mấy câu của hắn cũng có chút đúng sự thật.
"Có khả năng," Thái Đông Phong nghĩ một lúc, gật đầu.
"Anh xem, đây là ảnh Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ nắm tay đi dạo phố, thủ hạ của em tự tay chụp đó." Diệp Đại Vĩ đưa cho Thái Đông Phong xem một bức ảnh.
"Con mẹ nó, còn điếm Tiểu Trữ này, dám phản bội tao sao." Thái Đông Phong chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ ngay mà thôi.
"Thái Ca, anh không nghĩ đến báo thù sao?" diệp Đại Vĩ khích thêm Thái Đông Phong.
"Nhưng àm sư phụ không phải đã nói là tạm thời không được gây sự với Trần Thiên Minh sao? Hơn nữa, Lôi sư thúc còn bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương, anh, anh làm sao là đối thủ của hắn chứ." Thái Đông Phong suy nghĩ một lát, lắc đầu nói. Mặc dù không thể xác định người đeo mặt nạ chính là Trần Thiên Minh, nhưng mà nghe Điện Ma nói qua về võ công của Trần Thiên Minh, đến cả Điện Ma và lang vương cũng không đánh lại được Trần Thiên Minh, hắn đi tìm Trần Thiên Minh không phải là tự đi chết sao? Mình đã hại Trần Thiên Minh như vậy, Trần Thiên Minh còn muốn giết hắn hơn nhiều thì có?
"Thái Ca, Trần Thiên Minh anh không đối phó được, còn Tiểu Trữ chẳng nhẽ anh lại không? Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác chơi sao?" diệp Đại Vĩ tức giận nói. Bởi vì, hắn cũng nghĩ đến Hà Đào mà hắn thích bị Trần Thiên Minh chơi, mối hận này trong lòng hắn làm sao quên được.
"Đúng, mẹ kiệp, anh đối phó không được Trần Thiên Minh, chẳng nhẽ lại không đối phó được Tiểu Trữ? Anh không giết Tiểu Trữ, mẹ kiếp anh không phải là Thái Đông Phong." Thái Đông Phong càng nghĩ càng tức, hắn hận ngay bây giờ không thể bắt được Tiểu Trữ, tiền dâm hậu sát, rồi lại tái gian tái sát (câu này không dịch, quá quen với đám dê chúng ta rồi). Hắn còn chưa từng được chơi qua nàng, không ngờ giờ lại còn bị nàng đùa bỡn chứ.
"Đúng, Thái Ca, đây mới là nam nhân, mẹ kiếp, xú nữ nhân này dám để anh đội nón xanh, phải giết nàng ta." Diệp Đại Vĩ phụ họa. "Đây là địa chỉ nơi Tiểu Trữ làm," diệp Đại Vĩ vừa nói vừa đưa một tờ giấy cho Thái Đông Phong.
"Đại Vĩ, chuyện lần này đúng là cần cám ơn chú, nếu như không có chú nói cho anh, vậy giờ anh vẫn chẳng biết gì cả!" Thái Đông Phong nhận lấy tời giấy, cảm kích nói.
"Thái Ca, chúng là là huynh đệ, còn nói khách khí làm gì chứ?" diệp Đại Vĩ diễn như thật, con mẹ nó, mình trước kia làm huynh đệ với Thái Đông Phong, thế mà hắn lại cắt tiểu JJ của mình, còn kêu luyện Quỳ Hoa thần công, khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, nghĩ đến đó, diệp Đại Vĩ như muốn phát hỏa. Nhưng mà hiện giờ, hắn lại không dám lộ ra trước mặt Thái Đông Phong, còn có kế hoạch mà hắn muốn Thái Đông Phong bước vào!
"Đúng, chúng ta thì không cần khách khí rồi, chờ anh hoàn thành xong việc này, anh sẽ mời chú uống rượu." Thái Đông Phong rất cảm kích diệp Đại Vĩ.
"Đúng, em chờ tin tốt của anh." Diệp Đại Vĩ cao hứng nói. Mẹ kiếp Thái Đông Phong, mày còn muốn mời rượu tao sao? Mày rất nhanh sẽ đi gặp Diêm Vương uống rượu rồi. Trong lòng diệp Đại Vĩ thầm mắng.
Trần Thiên Minh đang ngồi uống rượu ở "Dạ Độc Túy Tửu", buổi tối hôm nay hắn ngồi ở vị trí cũ, bởi vì lúc này hắn mới đám Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh đến đây uống rượu, từ sau lần đốt thuốc phiện hắn còn chưa mời đám huynh đệ đi uống được, vì thế, lần này hắn vừa lúc mới luôn.
Mới vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Phạm Văn Đình, bởi vì hắn thấy nàng không có ở đây, mà khi gọi điện thì Phạm Văn Đình kêu nàng còn có việc, hôm nay không ở quán, còn nói sau này sẽ mới rượu xin lỗi hắn. Trần Thiên Minh nghe xong rất buồn bực, Phạm Văn Đình cũng thật là, nàng có chuyện gì, quán mình mở ra không lo mà kiếm tiền, chẳng lẽ nàng đi hẹn hò với nam nhân khác?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Thiên Minh có chút nhói lên, Phạm Văn Đình nàng cũng không tinh mắt gì cả, bày đặt yêu một tên mặt trắng nào đó, còn chạy đi hẹn hò với hắn nữa sao? Đây chính là một đả kích nghiêm trọng đối với Trần Thiên Minh! Hắn càng nghĩ càng giận.
Trần Thiên Minh thấy đám Lâm Quốc còn chưa có tới, vì thế hắn chạy đến quầy bar nói chuyện phiếm với Tiểu Trữ. "Tiểu Trữ, đêm nay anh mới mấy huynh đệ đến đây uống rượu, em cũng qua ngồi một chút, được không?"
"Tiên sinh, tôi còn đang đi làm, anh nghĩ rằng tôi là bà chủ sao, muốn thế nào cũng được chắc?" Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, nói.
"Cái này còn không phải là dễ sao? Anh mở một quán bar cho em làm bà chủ, thế nào?" Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Tiểu Trữ. Chuyện tốt như vậy, Tiểu Trữ hẳn là lập tức đáp ứng đây?
"Đi chết đi, anh sẽ chiếm tiện nghi của em, em muốn tự mình kiếm tiền mở quán, tự mình làm chủ." Tiểu Trữ lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh phát nữa.
"Cái này cũng dễ thôi, anh cho em tiền, em mở là được, em muốn bao nhiêu nào? Anh ngày mai sẽ đưa cho em." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Nếu như Tiểu Trữ muốn, nàng dù có muốn cả quần lót của mình, mình cũng không chút do dự mà cho nàng.
"Em làm sao lại muốn tiền của anh, em cũng không phải là gì của anh à?"
Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Thời gian này, quan hệ của nàng và Trần Thiên Minh đã gần lại rất nhiều, nàng hình như đã có chút thích nam nhân dịu dàng này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.