Chương trước
Chương sau
Lý Quân nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, cười nói: "Tiểu sư thúc, anh đã vào Huyền quan một tuần rồi, hôm nay là ngày thứ tám, anh có thể ra ngoài."
"Cái gì? Anh ở trong Huyền quan một tuần rồi?" Trần Thiên Minh không dám tin vào lỗ tai mình, Lý Quân kia cái gì quốc tế nói dối chứ, chính mình làm sao ở trong huyền quan một tuần được? Nhiều nhất cũng là ba bốn ngày? Hắn còn nhớ mình ăn cơm có hai ngày, sau đó luyện công, hắn làm sao có thể không ăn uống mà luyện Hương Ba Công tới năm ngày? Nói giỡn sao chứ.
"Đúng mà, hôm nay là ngày thứ tám rồi, Tiểu sư thúc, em không có lừa
anh. Anh cho em mười lá gan, em cũng không dám tự tiên mở cửa Huyền quan. Vừa rồi sư phụ nói đã đến thời hạn một tuần, bảo em đến mở cửa." Lý Quân thấy Trần Thiên Minh không tin mình, cấp tốc nói. Hắn còn tưởng Trần Thiên Minh đã bị nhũn não, thần trí không bình thường? Rõ ràng là ngày thứ tám rồi, hắn còn nói không phải.
Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt Lý Quân như thế, theo cách làm người bình thường của hắn, hắn không thể không tin: "Xem ra mình đã ở đây một tuần rồi. Ha Ha! Rốt cục có thể ra ngoài hóng gió rồi!" Trần Thiên Minh cười to một tiếng, vội vàng phóng ra ngoài cửa nhìn xem cảnh vật bên ngoài.
Cảnh vật bên ngoài quả là có khác, giờ đã là sáng sớm, mặt trời vừa lên,
từng tia sáng chiếu qua lá cây, xuống dưới làm Trần Thiên Minh có cảm giác thư thái. Trong thời gian ở Huyền quan, không đứng thì ngồi làm hắn chán muốn chết. Hiện tại tâm tình hắn đã khá lên rất nhiều.
Hăn vận khí vào tay, hướng về gốc cây bên kia nhẹ nhàng vung lên, "rắc" một tiếng, cái cây kia đã gãy. Trời, mình chỉ vận khí nhẹ vung tay một cái, cây liền gãy xem ra công lực mình đã tiến bộ rất nhiều. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh lại cao hứng.
Lý Quân nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Trần Thiên Minh, lại lo lắng, xem ra, tiểu sư thúc chắc là đói quá nên điên rồi, vừa ra ngoài liền đánh gãy cây, nhất định là phải cho hắn ăn cơm nhanh nếu không thì không biết xảy ra chuyện gì. "Tiểu sư thúc, đi, chúng ta nhanh đi ăn thôi." Nói xong kéo Trần Thiên Minh bước nhanh ra.
Mới được nửa đường Chung Oánh và Lâm Quốc bọn họ đã tới đón: "Lão đại, anh rốt cục cũng ra được rồi." Lâm Quốc vôi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, cao hứng kêu lên.
"Cái này mà gọi là đi ra sao, phải gọi là xuất quan, cứ làm như anh từ trong tù ra không bằng." Trần Thiên Minh mặt tỉnh rụi nhìn Lâm Quốc.
" Dạ, dạ, nói sai rồi, sai rồi, là Lão đại xuất quan." Lâm Quốc nói lại.
"Không có ta ở đó mấy ngày, mấy chú có nhớ anh không?" Trần Thiên Minh cao hứng nói, bên ngoài cảm giác có khác, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều, nhìn bọn Lâm Quốc cũng thấy đáng yêu không ít
"Ai thèm nhớ anh, chúng em ở cùng một chỗ đánh bài vui lắm." Chung Oánh chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh cười duyên.
"Cái gì, không có sự đồng ý của anh, các chú dám đem bài ra đánh, xem ra không giáo huấn các chú, các chú không coi trời bằng vung." Trần Thiên Minh cố ý xắn tay áo mình lên, bộ dạng cực kỳ tức giận.
"Úi? Thiên Minh ca ca, trên người anh thế nào mà hôi vậy?" Chung Oánh đột nhiên che mũi, ghê tởm nói với Trần Thiên Minh.
"Người anh hôi? Có gì đáng cười đâu?" Trần Thiên Minh không tin, ngửi ống tay mình một chút, có gì đâu, hình như có mùi lạ chút thôi. Kỳ thật, Trần Thiên Minh chỉ là tự mình ngửi thôi, hắn đã một tuần không tắm rửa thay quần áo rồi, sao lại không hôi cho được?
"Anh Thiên Minh ơi, có phải cả tuần rồi anh không tắm thay áo quần?" Chung Oánh rốt cục cũng phát hiện được vấn đề, lui về sau vài bước cẩn thận hỏi.
"Anh? Anh vẫn như lúc đi vào, quần áo không có thay, không hề tắm." Trần Thiên Minh sờ đầu mình một cái, ngượng ngùng nói. Cái gì thay quần áo chứ, mình vào trong đó, cơm còn không ăn, ngủ còn không có, hơn nữa, trong đó nước đâu mà tắm.
"Cái gì? Quả thật như vậy." Chung Oánh vội lui về sau vài bước, che mũi lại, nói với Trần Thiên Minh: "Anh Thiên Minh ơi, anh bẩn quá đi, không vệ sinh chút nào." Nói xong tròn xoe mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Anh, anh cũng không nhớ nữa, bên trong không có nước tắm rửa, anh cũng không mang quần áo vào. Tiểu Oánh em không cần nghiên trọng vậy chứ, anh Thiên Minh hôi như vậy sao?" Trần Thiên Minh cười khổ. Chính mình say mê luyện công quá, dù có quần áo để tắm cũng không màng.
"Sao lại không hôi? Anh có tự mình ngửi không nào?" Chung Oánh nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói vậy, ngửi ống tay áo mình một chút, lầm bầm nói: "Sẽ Không hôi đến vậy chứ? Ngạn Thanh, chú giúp anh ngửi một chút, xem có hôi không nào?" Nói xong đưa ống tay áo tới mũi Trương Ngạn Thanh.
"Ặc, ặc, ặc." Trương Ngạn Thanh bị mùi hôi trên áo Trần Thiên Minh làm cho phải ho khan, hắn ấp úng nói: "Đúng, hình như hơi bị hôi." Nói xong, hắn cũng giống như Chung Oánh, lùi xa mấy bước.
"Anh Thiên Minh ơi, anh bẩn chết đi được, mau đi tắm và thay áo quần đi " Chung Oánh dậm chân, tức giận nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn thấy thái độ của mọi người, đặc biệt là Chung Oánh, hắn biết quần áo mình hôi thật, vì thế hắn liền về nơi hắn đang ở.
"Tiểu sư thúc, anh đi đâu vậy?" Lý Quân thấy Trần Thiên Minh không lại phòng ăn, liền lên tiếng hỏi.
"Anh đi tắm trước." Trần Thiên Minh cũng không quay đầu lại nói.
"Tiểu sư thúc, anh không cần tắm trước, ăn cơm trước đi." Lý Quân lại hét lên sau lưng Trần Thiên Minh. Nhìn hình dáng Trần Thiên Minh, nếu không cho hắn ăn gì đó, sợ hắn sẽ làm loạn. Vừa rồi thấy hắn có khuynh hướng bạo lực, vừa ra đã đánh gãy cây. Nhưng Trần Thiên Minh đã đi xa không kịp nghe lời hắn.
"Ai, xem ra người không biết giữ vệ sinh không chỉ có mình anh Thiên Minh." Chung Oánh vừa nói vừa lắc đầu nhìn bọn Trần Thiên Minh đi nói."Ai" bọn Lâm Quốc cũng giống Chung Oánh, lắc đầu, đi tiếp.
Tắm xong, thay đổi quần áo, Trần Thiên Minh cảm thấy thoãi mái cả người. Hắn đã luyện Hương Ba Công bảy ngày, toàn thân đầy mồ hôi, hiện tại tắm rửa xong, thoải mái ngồi lên ghế vỗ đùi huýt sáo.
"Tiểu sư thúc, anh nhanh đi ăn đi." Lý Quân sợ Trần Thiên Minh lại chạy như điên, hắn vội lại nhà bếp lấy mấy bánh bao, chạy tới chỗ ở Trần Thiên Minh, hắn chờ Trần Thiên Minh tắm rửa xong, cho hắn ăn một ít, ngàn vạn lần đừng để hắn đói.
"Được, để anh ăn một chút." Trần Thiên Minh cũng thấy vô cùng đói bụng, vì thế cầm bánh bao cắn lấy cắn để.
Nhìn thấy Trần Thiên Minh đã tắm xong, thay quần áo mới, Chung Oánh cẩn thẩn ngửi, cảm thấy không có mùi gì lạ, mới đến bên Trần Thiên Minh cười nói: "Anh Thiên Minh ơi, anh bế quan không ăn gì sao? Bây giờ nhìn anh ăn như quỷ đói đó."
"Không, không…" Cái miệng nhét đầy banh bao của Trần Thiên Minh làm sao có thể trả lời, chỉ có thể lấy tay ra dấu. Ăn một lúc, Trần Thiên Minh chỉ vào chén nước bên cạnh.
Nói "ục ực…"
Chung Oánh hiểu ý đưa chén nước tới cho Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh cầm chén, uống vài ngụm, thoải mái thở một hơi.
"Anh Thiên Minh ơi, anh mấy ngày rồi chưa ăn cơm?" Chung Oánh thấy hình dáng Trần Thiên Minh như thế, cười nói.
"Anh cũng không biết nữa, em hỏi Lý Quân đi." Trần Thiên Minh chỉ vào Lý Quân bên cạnh.
"Tiểu sư thúc đã năm ngày chưa ăn cơm." Lý Quân nghĩ một chút rồi nói.
"Cái gì? Năm ngày? Chả trách được, anh Thiên Minh đói lắm phải không?"
Chung Oánh thâm tình nhìn Trần Thiên Minh.
"Không có gì, ăn mấy cái bánh bao, hiện tại đã hết đói." Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Bây giờ hắn đã hiểu, người nếu bị đói quá lâu, không thể ăn ào ào mà phải ăn từ từ mới được.
"Vậy tốt rối." Chung Oánh yên tâm cười.
"Tiểu sư thúc, em đi luyện công." Lý Quân nói với Trần Thiên Minh: "Sư phụ nói, anh ngủ hai canh giờ rồi tới gặp sư phụ." Nói xong, liền đi ra ngoài.
Bọn Lâm Quốc thấy Lý Quân đi luyện công cũng đitheo ra ngoài. Mà Chung Oánh thì ở lại, thần thần bí bí.
"Anh Thiên Minh ơi em hỏi anh, lần trước giấu cái gì phía dưới vậy?"
Chung Oánh nhìn phía dưới Trần Thiên Minh, tò mò hỏi hắn. Cô nàng hiện giờ thấy phía dưới hình như không nhô lên, hình như không có gì ở trong đó.
"Không, không có gì." Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh hỏi, mặt không khỏi đỏ lên, ấp úng nói. Sao tiểu ma nữ nhớ dai vậy, tính hiếu kỳ lại mạnh như vậy, đã nói không có gì, nàng còn truy vấn.
"Không phải, nhất đinh là phải có cái gì đó, đáng tiếc là em tìm trong phòng anh mà không thấy." Chung Oánh mặt tiếc rẻ hít một hơi.
"Cái gì? Em dám vào phòng anh lục đồ?" Trần Thiên Minh cả kinh, tức giận kêu lên. Hắn nghĩ lại, tốt quá, mình không có để văn hóa độc hại gì ở trong phòng, bởi vì đến Huyền Môn luyện công, nên hắn cũng không mang phim 3x tới, nếu không thật xấu hổ với Chung Oánh.
"Em đâu có làm bữa bãi đâu, là giúp anh sắp xếp lại đồ đạc mà, anh biết không? Đồ đạc trong phòng anh bừa bãi quá." Chung Oánh giảo hoạt nói.
"Hừm, em có lòng tốt vậy sao? Quan tâm anh vậy sao?" Trần Thiên Minh làm vẻ mặt không tin.
"Đúng rồi, anh mới biết đó hở?" Chung Oánh cười nói.
"Em quan tâm anh thì lấy quần áo này đi giặt sạch đi." Trần Thiên Minh âm hiểm cười, việc giặt quần áo này không thích hợp với hắn. Có Chung Oánh làm lao động miễn phí, thì cũng không cần phải giặt trắng hay không trắng.
"Anh Thiên Minh ơi, không phải em không giúp anh, em không biết giặt
quần áo, quần áo của em đều do chị Tiểu Ny giặt." Chung Oánh xấu hổ nói
với Trần Thiên Minh.
"Tiểu Ny giúp em giặt quần áo? Vậy cũng được." Trần Thiên Minh dâm đãng
nói. Nếu Tiểu Ny giúp mình giặt quần áo thì tốt quá, chỉ cần nàng giúp
mình giặt, chính mình liền có cơ hội báo ân, mời nàng ăn cơm, dạy nàng
võ công, hay lấy thân báo đáp nàng đều được, tuyệt đối không nói hai
lời.
Chẳng qua, lần trước không cẩn thận dòm trộm Ngả Tiểu Ny đang làm "ấy",
đặc biệt là nhìn những nơi không nên nhìn, vậy Ngả Tiểu Ny sẽ tha thứ
cho mình sao chứ? Đừng nói giúp mình giặt quần áo, chỉ cần nàng không
lấy mã tấu rượt mình, đã là chuyện rất tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.