Chương trước
Chương sau
Hắn vội che giấu phía dưới của mình, che giấu việc mình đang đỏ mặt, ấp úng nói: "Không, không có gì cả."
Tuy Trần Thiên Minh nói như vậy, nhưng mặt hắn đỏ bừng, sao có thể lừa được một Chung Oánh tinh quái, đồng thời Trần Thiên Minh còn dùng tay che bên dưới, làm vậy càng là giấu đầu lòi đuôi.
"Anh Thiên Minh ơi, anh sao lại như vậy chứ, có đồ tốt lại giấu giếm, tự mình độc chiếm, không chia sẻ với người ta." Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, chu cái miệng nho nhỏ lên, bướng bỉnh nói.
"Anh nói rồi, không có đồ gì hết." Trần Thiên Minh cương quyết nói. Phía dưới mình là đồ tốt, nhưng sao có thể chia sẻ cùng với cô nhóc Chung Oánh này chứ? Thật lôi thôi quá.
"Hừ, em mới không tin! Nhất định là đồ tốt!" Chung Oánh sẽ không tin lời Trần Thiên Minh nói, đặc biết giờ Trần Thiên Minh còn dùng tay che kín phía dưới, nếu như phía dưới không có cái gì, sao hắn phải khẩn trương che đậy, sợ mình thấy. Hơn nữa mình thấy rõ ràng, phía dưới của anh Thiên Minh, có một cái gì đó đỉnh lên, nhìn gương mặt đỏ hồng của hắn hiện giờ, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, khẳng định là có chuyện.
"Thực mà." Trần Thiên Minh nói.
"Em không tin, anh đừng gạt em, em không phải đứa nhóc ba tuổi, em bỏ tay anh ra cho em xem." Chung Oánh vừa nói vừa muốn kéo tay Trần Thiên Minh ra.
"Được rồi, được rồi, anh cho em xem." Trần Thiên Minh vừa nói vừa bỏ tay ra.
Bởi vì vừa trải qua xấu hổ, phía dưới của hắn đã sợ đến xìu xuống, hiện giờ để Chung Oánh nhìn, cô bé có thể nhìn ra cái gì chứ? Nghĩ tới đây, hắn cười thầm trong lòng.
"A, sao không thấy cái kia nữa? Chung Oánh nhìn phía dưới của Trần Thiên Minh, phát hiện cái đang đỉnh lên không thấy nữa, vì vậy, nàng ngạc nhiên hỏi.
"Kêu cái gì không thấy chứ? Cô bé ngốc, anh căn bản là không có giấu gì cả."
Trần Thiên Minh cười nói.
"Không mà, rõ ràng em thấy mà." Chung Oánh lắc đầu, nói.
"Em nhìn nhầm rồi." Trần Thiên Minh nói.
Chung Oánh suy nghĩ một chút, bỗng kêu lớn: "Em biết rồi, anh Thiên Minh, là anh giấu vật kia rồi. Sao anh lại nhỏ món như vậy, giấu vật kia không cho người ta nhìn. Anh Thiên Minh ơi, anh tốt nhất, anh để em nhìn đi!" Chung Oánh vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đổ mồ hôi hột, cái đó mà gọi là keo kiệt, "cái đó" của mình có thể tùy tiện móc ra cho em xem sao? "Tiểu Oánh, em nghe lời đi, anh Thiên Minh sao lại lừa em." Nói xong, Trần Thiên Minh liền đứng dậy. Cứ dây dưa với con nhỏ khùng này, chuyện gì nó cũng làm được, nếu như để nàng nóng lên, muốn sờ phía dưới của mình, vậy phiền phức lớn rồi.
"Anh Thiên Minh ơi, anh chờ em một chút." Chung Oánh thấy Trần Thiên Minh đi ra ngoài, vội đuổi theo Trần Thiên Minh.
"Anh Thái, cảm ơn anh hôm nay đưa em tới thăm hỏi sư phụ của anh." Diệp Đại Vĩ ngồi trong xe nịnh bợ Thái Đông Phong.
Từ lúc Trần Thiên Minh gặp chuyện không may, Diệp Đại Vĩ coi Thái Đông Phong như thần linh, thường tìm Thái Đông Phong để lấy lòng, hắn biết Thái Đông Phong thích người đẹp. Vì vậy, thường đem theo một vài cô gái ở hộp đem của hắn đưa cho Thái Đông Phong, Diệp Đại Vĩ bỏ công dùng gái đẹp để đầu từ, chủ yếu là có thể bắt trụ được con cá lớn Thái Đông Phong, còn lo mình không phát tài sao? Nghĩ tới đây, hắn mừng rỡ đến phát cuồng.
"Ha ha, Đại Vỹ, không sao cả, em không phải cũng đã giúp rất nhiều sao?" Thái Đông Phong giả dối nói. Ma Vương muốn mình tìm hai nam hai nữ hắn vẫn chưa làm xong, lúc sắp đến kỳ hạn cuối cùng, hắn mới đến Diệp Đại Vĩ, trẻ em thành phố rất khó lừa gạt, thế nhứng nếu ở dưới, chắc sẽ dễ hơn. Vì vậy, hắn tìm Diệp Đại Vĩ hỗ trợ, nói sư phụ của hắn cần, nhất định phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, chỉ có thể để cho mọi người tưởng ra do bọn buôn người bắt cóc, không thể biết do bọn họ tự mình động thủ.
Diệp Đại Vĩ tại vùng nông thôn huyện J bắt được bốn đứa nhỏ, nhưng hắn giảo hoạt không lập tức nói ngay cho Thái Đông Phong biết hắn đã bắt được, ngược lại nói hiện giờ con nít rất khó bắt. Bởi vì, khi hắn phát hiện sư phụ Thái Đông Phong còn lợi hại hơn cả Thái Đông Phong, hắn đã muốn kết bạn với sư phụ Ma Vương của Thái Đông Phong, như vậy sẽ thuận lợi cho mình sau này kiếm tiền nhiều hơn.
Khi hắn đưa ra yêu cầu muốn gặp sư phụ Ma Vương của Thái Đông Phong, Thái Đông Phong đã biết tâm địa gian xảo của Diệp Đại Vĩ. Thế nhưng hắn đành phải đáp ứng Diệp Đại Vĩ, nói chỉ cần Diệp Đại Vĩ hỗ trợ hắn tìm được hai nam cũng hai nữ đồng tử, hắn sẽ giúp Diệp Đại Vĩ gặp Ma Vương.
Diệp Đại Vĩ sau khi nghe được lời hứa hẹn của Thái Đông Phong, tại ngày thứ hai liền nói với Thái Đông Phong, hắn đã tìm được người. Thái Đông Phong đành phải mang theo Diệp Đại Vĩ đi tìm sư phụ Ma Vương.
Thái Đông Phong dẫn Diệp Đại Vĩ vào tòa nhà mà Ma Vương đang ở, Diệp Đại Vĩ tò mò cảm thấy quái lạ, sư phụ Thái Đông Phong sao có thể ở trong tòa nhà cũ nát như thế này? Thực ra Diệp Đại Vĩ nào biết rằng, bề ngoài phòng ở nhìn cũ nát, nhưng bên trong trang hoàng rất chuyên biệt.
"Anh Thái, lát nữa phiền anh trước mặt sư phụ của anh nói tốt hộ em vài câu." Diệp Đại Vĩ dè dặt nói. Hắn thấy bộ mặt của Thái Đông Phong dường như có chút khó chịu, thế nhưng chỉ cần có thể lấy lòng được sư phụ Ma Vương của Thái Đông Phong, hắn tất nhiên cũng không cần sợ Thái Đông Phong nữa. Nghĩ đến đây, Diệp Đại Vĩ cười thầm tròng.
"Anh sẽ làm." Thái Đông Phong gật đầu nói. Thái Đông Phong tuy rằng trăm lần không muốn, thế nhưng không có biện pháp, ai kêu hắn phải nhờ Diệp Đại Vĩ giúp mình, hiện giờ cũng không thể đắc tội hắn, nếu như ngày nào đó sư phụ luyện không đúng, giết hết đám con nít, vậy mình biết tìm đâu ra con nít nữa.
Hắn nhìn Diệp Đại Vĩ cũng tiểu nhân bỉ ổi như mình, biết hắn đặc biệt giỏi nịnh nọt, người như vậy, sư phụ đặc biệt thích. Bất quá, hắn theo sư phụ đã lâu, còn có quan hệ sâu xa, hắn không sợ Diệp Đại Vĩ chiếm mất vị trí của hắn trong lòng Ma Vương, loại người như Diệp Đại Vĩ, cũng không có bản lĩnh đó.
Thái Đông Phong mang theo Diệp Đại Vĩ đi vào phòng khách của tòa nhà xong, chỉ vào cái ghế ở gần đó nói với Diệp Đại Vĩ: "Đại Vỹ, em ngồi xuống trước đi, anh đi tìm sư phụ anh." Nói xong, hắn liền lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, Ma Vương vui vẻ chạy từ trên lầu xuống, nói lớn: "Đem người tới chưa, mau mang đến cho ta, ta muốn luyện công." Bởi vì Ma Vương luyện Âm Dương Công đang trải qua cửa ải trọng yếu, vì con nít đã chết hết, nên hắn chậm trễ không thể luyện tiếp, cho nên hắn mới vội vã như vậy, vội vã kiếm con nít để luyện Âm Dương Công.
"Sư phụ, chào người." Diệp Đại Vĩ thấy lão già quái gở bước xuống, biết đây là sư phụ Ma Vương của Thái Đông Phong. Vì vậy, hắn vội đứng lên, cung kính chào Ma Vương.
"Anh là?" Ma Vương nhìn Diệp Đại Vĩ xa lạ ngạc nhiên nói. Hắn nhấc tay trái lên, chuẩn bị nếu như Diệp Đại Vĩ trả lời không hợp ý hắn, hắn liền giết Diệp Đại Vĩ ngay.
"Con là bạn của anh Thái, con là Diệp Đại Vĩ, sư phụ người muốn tìm bốn đứa trẻ, con vội tìm về." Diệp Đại Vĩ vội tranh công, cố lấy lòng Ma Vương.
"Ồ, thì ra là do anh tìm về, không sai, chờ lúc ta thành sự, ta sẽ thưởng cho anh thực tốt." Ma Vương nghe Diệp Đại Vĩ nói như vậy, liền thả tay xuống, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.
"Cảm ơn sư phụ, trẻ con như vậy, ở chỗ chúng con có rất nhiều, nếu như sư phụ còn muốn, con nhất định tìm thêm cho người." Diệp Đại Vĩ gian xảo thoáng cái đã biết cái Ma Vương cần, nắm bắt được cái mà Ma Vương cần, như vậy MA Vương sẽ coi trọng hắn vài phần. Cho nên, hắn liều mạng lấy lòng Ma Vương.
"Vậy thật tốt quá, không sai, anh là một nhân tài, anh tên là gì?" Ma Vương suy nghĩ một lát, hình như Diệp Đại Vĩ đã giới thiệu về hắn, nhưng hắn không để ý nghe. Hiện giờ, khi hắn nghe Diệp Đại Vĩ nói sau này còn có thể bắt thêm nhiều đứa trẻ cho hắn, trong lòng hắn rất vui, như vậy sau này mình luyện có thể lớn gan luyện, luyện chết mấy người, sẽ có tên này mang thêm tới cho mình.
"Con là Diệp Đại Vĩ, sư phụ," Diệp Đại Vĩ thấy Ma Vương đã bắt đầu để ý đến mình, vội vui vẻ cúi đầu trả lời.
"Tốt, Đại Vỹ, làm tốt lắm, ta sẽ không bạc đãi anh." Ma Vương đi tới bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói.
"Đúng vậy, con nhất định nghe lời sư phụ, lên núi đao, xuống chảo dầu, không hề chối từ." Diệp Đại Vĩ vỗ lên ngực mình, nói với Ma Vương tâm can của hắn. Hắn đã quá hưng phấn, mà quên đi lên núi đao, xuống chảo dầu là việc quá khả năng của hắn.
Ở bên cạnh Trần Thiên Minh nhìn mà ngứa mắt, quả nhiên tên Diệp Đại Vĩ gian xảo này muốn dùng mấy đứa con nít để lấy lòng sư phụ, để tạo ra quan hệ, đẩy mình ra một bên. Thế nhưng, giờ mọi việc đã đến bước này, nói gì cũng không còn có ích.
"Vậy bốn đứa trẻ anh mang đến đâu?" Ma Vương nhìn khắp bốn phía, không thấy cái mà hắn vô cùng muốn, kỳ quái hỏi Diệp Đại Vĩ.
"Ở bên ngoài, con lập tức kêu thủ hạ đưa vào." Diệp Đại Vĩ nói.
"Thủ hạ của anh có thể tin được không? Loại chuyện này nhất định phải làm gọn gàng sạch sẽ." Ma Vương căn dặn Diệp Đại Vĩ.
"Tin cậy, bọn chúng đều theo con, bình thường giết người phóng hỏa cho con, làm việc tuyệt đối sạch sẽ gọn gàng." Diệp Đại Vĩ gật đầu nói. Hiện giờ, hắn cố sức thổi phồng bản thân, muốn Ma Vương coi trọng mình thêm vài phần, để coi mình là một người hữu dụng, nếu như vậy, có thể mình sẽ là thủ hạ tay sai cho Ma Vương, vị trí của hắn với Thái Đông Phong sẽ ngang nhau, không thấp một cái đầu so với Thái Đông Phong nữa.
"Tốt lắm, anh lập tức gọi người mang vào." Ma Vương nói.
Diệp Đại Vĩ vội lấy điện thoại di động ra, bấm số: "Trường Mao, chú lập tức đem mấy đứa trẻ vào, anh cho chút năm phút, anh ở bên ngoài chừ chú." Nói xong, hắn liền tắt máy.
"Sư phụ, mấy đứa trẻ đang được mang tới, con ra ngoài nhận một lát." Diệp Đại Vĩ nói xong, liền chào Ma Vương, đi ra.
Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ đi ra ngoài, quay đầu nói với Ma Vương: "Sư phụ, với hắn chỉ có tiền là quan trọng nhất, chúng ta không thể tin tưởng hắn." Nhìn Diệp Đại Vĩ càng lúc càng có được sự tín nhiệm của Ma Vương, Thái Đông Phong thấy gai con mắt, Diệp Đại Vĩ có thể vì chúng làm việc, chứ không thể lấy tín nhiệm của Ma Vương.
"Tiểu Thái, cái này con yên tâm, lòng ta đã có tính toán, hiện giờ ở huyện J chúng ta đã không còn Thiên Tinh bang, chúng ta không thể thiếu trợ thủ được? Tên Diệp Đại Vĩ này là không sự lựa chọn không tồi, lát nữa thầy sẽ dạy cho hắn một ít võ công, đến lúc đó phái hắn đến huyện J kiếm tiền cho chúng ta." Ma Vương âm hiểm cười. Lúc hắn thấy Diệp Đại Vĩ, liền lập ra tính toán, lúc này là lúc hắn đang cần tay sai, cho nên, mặc kệ là loại người gì, chỉ cần giúp hắn kiếm tiền, làm một chó ngoan, một con chó ngoan chỉ nghe theo sự sai khiến của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.