"Chưởng môn sư huynh, anh buông tha cho em đi, em thua rồi." Trần Thiên Minh đau khổ, nói. Chính mình dùng toàn bộ công lực, thế mà không cách nào rút tay ra được, hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Trí Hải, hình như là còn chưa xuất lực, Trần Thiên Minh liền biết võ công của mình và Trí Hải còn cách biệt rất nhiều.
Khó trách, chung hướng lượng lại muốn Trần Thiên Minh theo Trí Hải học võ công, còn nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, kỳ thật võ công của Trí Hải, so với mình cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh lại càng thêm xấu hổ, hắn vốn tưởng rằng võ công của mình đã rất giỏi, đặc biệt là sau khi gặp được mấy lần kỳ ngộ, lại càng thêm kiêu ngạo.
Hiện giờ, hắn hiểu, chính mình sơ với đám Lâm Quốc tốt hơn một chút, nhưng cũng với Trí Tĩnh, Trí Hải so sánh, võ công mình còn kém xa. Nếu không, chính mình cũng không bị Trí Tĩnh đả thương. Trần Thiên Minh lúc này âm thầm quyết tâm, nhất định phải học thật tốt võ công.
Trí Hải nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh, biết hắn đã tỉnh ngộ nhiều, biết hắn sẽ cố gắng rèn luyện. Trí Hải vô cùng cao hứng nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, trong thư Không Vô sư thúc đã nói với anh, Hương Ba Công của em đã luyện đến tầng thứ 7: Nam nữ song tu, kỳ thật, em muốn luyện đến tầng thứ 8 cùng tầng 9, đó đều là một cái rào cản của người luyện võ."
"Rào cản?" Trần Thiên Minh khó hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547647/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.