Chương trước
Chương sau
Chung Oánh thấy dáng vẻ giật mình của Trần Thiên Minh, nàng đi tới ngồi sát cạnh Trần Thiên Minh, cười nói với hắn:"Anh Thiên Minh, không muốn em đến đó cùng anh sao?"
"Muốn, sao lại không muốn chứ?"Trần Thiên Minh nghĩ một đằng lại nói một nẻo. Trước mặt tiểu ma nữ này làm sao mình dám đắc tội? Đắc tội chính là bị thọ tinh treo cổ, còn sống lâu được sao?
"Em thấy thái độ của anh hình như không muốn."Chung Oánh vẻ mặt không tin, chu miệng lên nói.
"Trời ơi, bà cô của tui ơi, em vu oan cũng không nên vu oan anh chứ, không phải anh đã cho em bộ đồ thể dục sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
"Anh còn nói, lễ vật như thế, thật không có thành ý gì hết, lễ vật lần trước xem như không tính." Chung Oánh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, bộ dáng không chịu.
"Bỏ đi?" Trần Thiên Minh ngây người, nghĩ không được hơn hai nghìn đồng mà không đổi lấy nổi lời cảm ơn chỉ có chử "Bỏ đi", thật là thiệt thòi quá đi!
Đột nhiên, Trần Thiên Minh phát hiện Chung Oánh mặc bộ quần áo thể dục của mình lập tức lấy lòng nói: "Tiểu Oánh, em mặc bộ đồ này thật đẹp! Thật sự là một tiểu thiên sứ."
"Thật không? Anh Thiên Minh." Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh khen mình đẹp như tiểu thiên sứ, gương mặt lập tức tươi cười.
"Là thật, ngọc trai cũng không đẹp bằng em." Trần Thiên Minh sợ Chung Oánh không tin, liền vỗ ngực mình, thấy cô nàng vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng được tháo xuống.
"Hay lắm, anh Thiên Minh, em cùng mấy người kia chơi đùa." Chung Oánh mỉm cười với Trần Thiên Minh sau đó đi đến chỗ bọn Lâm Quốc.
"Ui, ma tinh rốt cục cũng té roài." Trần Thiên Minh vui vẻ cười. Xem ra, khi ca ngợi con gái, từ xưa tới nay chiêu này đều dùng được, dù là xã hội nguyên thủy hay bây giờ, mặc cho là lão bà tám mươi hay tiểu cô nương, đều thích người ta ca ngợi.
Bất quá khi ca ngơi cũng phải tưởng tượng dựa vào hiện thực, nghìn vạn lần không nên gọi lợn mẹ là mĩ nữ. Bởi vì đối phương ít nhiều cũng biết chính mình thế nào, nói khoa trương quá sẽ làm cho người ta chấp nhận không được.
Tỷ như một tên học sinh hồi đó giờ thi chỉ hơn 20 điểm, nhưng ngươi nói hắn thi đậu, hắn sẽ tin sao? Hắn sẽ bảo người lừa hắn, tất nhiên là mắng ngươi.
Trần Thiên Minh trước đây khi còn học tại tỉnh, phải tới bưu điện lãnh tiền ba gửi. Lúc đó tại quầy có một cô gái đang cúi đầu ghi chép, xuất phát từ sự tế nhị, Trần Thiên Minh nói với cô gái:"Người đẹp, phiền một chút, tôi muốn rút tiền"
Lúc này, cô gái mới ngẩng đầu lên làm Trần Thiên Minh phải giật mình. Bởi vì, trước mặt hắn là một cô gái mắt to, tuy hắn không dám mở miệng nói xấu, nhưng trong lòng hắn đây tuyệt đối một trăm hai chục phần trăm là xấu, là hàng thật giá thật khủng long.
Lúc đó, ma nữ cho rằng Trần Thiên Minh giở trò. Vì vậy tức giận đứng lên, chỉ vào mũi Trần Thiên Minh mắng to:"Anh mù sao? Ở đây không có người đẹp!"
Nhìn khủng long mắng mình, Trần Thiên Minh chạy trối chết, hắn biết, cô gái đang muốn giết mình, suy nghị trong lòng, hắn không dám quay lại lấy tiền, hắn chờ ngày thứ hai không có cô gái đó mới dám bén mảng lại lấy tiền. Haizz, chỉ một câu "Người đẹp", Trần Thiên Minh một đêm đó phải ăn mì gói.
Cho nên, Trần Thiên Minh bây giờ cũng biết, khi nịnh hót phụ nữ muốn thu kết quả tốt, phải lớn gan và phát huy tốt trí tưởng tượng phong phú của mình, thi triển hết khả năng của mình, lấy lòng phụ nữ. Thế nhưng, không phải tưởng tượng sáo rỗng, mà phải dựa vào hiện thực tưởng tượng thêm, như vậy mới thu được kết quả tốt.
Ngươi nghĩ, nếu vỗ lên mông mĩ nữ, đó là chuyện sảng khoái cỡ nào, mềm mại và co dãn. Nhưng nếu ngươi vỗ vào chân thì ngươi cứ chờ bị đá bởi mấy người Phi châu chạy nạn! Nghe nói, nơi đó phụ nữ xấu đặc biệt nhiều.
Nhìn mình chỉ tung ra hai ba chiêu là lừa được được Chung Oánh, Trần Thiên Minh cực kỳ đắc chí, không thể hình dung. Lúc này, Chung Hướng Lượng tới bên cạnh Trần Thiên Minh, ngồi ở vị trí Chung Oánh vừa ngồi, nói với hắn: "Thiên Minh, em không nên làm hư tiểu nha đầu này. Vì từ bé được nuông chiều nên mới có tính cách điêu ngoa ngang tàng thế."
"Không có, không có, em đâu có nuông chiều nó đâu." Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng mắng Chung Oánh, vội giải thích.
"Bộ quần áo đệ tặng nó, có phải nó bảo đệ mua không?" Chung Hướng Lượng hỏi.
"Không, hoàn toàn không, là em tự nguyện mà, Tiểu Oánh đáng yêu thế, nên đệ nghị tặng một món quà nhỏ." Nói đối thì nói dối, nhưng Chung Oánh cũng có chỗ dễ thương, chỉ là chuyện nhỏ, coi như tặng lễ vật cho em gái mà thôi.
"Làm đệ phải tốn kém rồi." Chung Hướng Lượng nói thêm.
"Không sao. Sư huynh, anh để anh Hạ tiễn chúng em là được, huynh bận rộn như thế không cần tiễn chúng em đâu." Trần Thiên Minh nói với Chung Hướng Lượng.
"Anh cũng một năm không về Huyền Môn rồi, lần trước về Huyền Môn cũng là thời gian nghĩ hè của Tiểu Oánh, anh cũng muốn về Huyền Môn xem các sư huynh đệ, anh đi có chút việc."Chung Hướng Lượng cười nói.
"Ý, thì ra lai là thế."Trần Thiên Minh giật mình nói.
"Thiên Minh, võ công em ngày đó bị phế đã bắt đầu khôi phục, để anh bắt mạch giup em." Chung Hướng Lượng nói xong cầm lấy tay Trần Thiên Minh, bắt mạch của hắn:: "Ồ, hình như công lực đã rất mạnh rồi"
"Hình như công lực đệ đã gần phục hồi như trước đây."Trần Thiên Minh cười nói, qua một tháng nữa, mình có thể khai đao với Thái Đông Phong rồi, mẹ nó, nhất định phải thịt nó.
"Ta thử xem sao." Chung Hướng Lượng nắm tay Trần Thiên Minh, đẩy công lực truyền qua tay hắn.
Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bàn tay Chung Hướng Lượng truyền vào một cổ khí lưu cường đại, đè bàn tay hắn xuống. Để chống cự lại luồng khí đó, hắn vận Hương Ba Công, mang thực khí chuyển đến tay, chống lại công lực đè ép của Chung Hướng Lượng.
Chung Hướng Lượng cũng biết Trần Thiên Minh bắt đầu phát công, vì vậy hắn mỉm cười, tiếp tục gia tắng công lực, muốn thử xem Trần Thiên Minh có thể chống được bao nhiêu thành công lực của mình.
Hiện tai Trần Thiên Minh đã vận hết công lực bản thân, chống lại Chung Hướng Lượng. Thế nhưng, công lực Chung Hướng Lượng truyền vào tay càng lúc càng mạnh, hắn cảm giác càng đuối sức, vận hết công lực bản than cũng không thể chống lại công lực Chung Hướng Lượng.
Chung Hướng Lượng nhìn sắc mặt Trần Thiên Minh ngày càng khó coi, biết Trần Thiên Minh đã dùng hết công lực, liền buông tay hắn ra, cười nói với Trần Thiên Minh:"Tốt, Thiên Minh, công lực của đệ mạnh lắm, có thể chống lại năm thành công lực của ta"
"Cái gì? Sư huynh, huynh chỉ dùng có phân nửa công lực? Huynh quá mạnh rồi."Trần Thiên Minh ngạc nhiên, võ công sư huynh quá mạnh, mới dùng nửa công lực mà hắn đã chịu không nổi.
"Ha ha."Chung Hướng Lượng nhỏ giọng cười: "Thiên Minh, anh học hơn hai mươi năm mới có công lực như thế này, người học không lâu đã bằng phân nửa của anh, công lực của em không thể xem thường." Chung Hướng Lượng lộ vể ngưỡng mộ. Trần Thiên Minh gặp kỳ ngộ không ngừng, lại còn được đại bá truyền cho mười năm công lực, vẫn là điều mà người luyện võ ước ao.
"Em vẫn còn chưa được, vẫn phải . học tập sư huynh." Trần Thiên Minh trước mặt Chung Hướng Lượng không dám lổ mãng, vì hắn là sư huynh mình, tất nhiên võ công phải lợi hại.
"Thiên Minh, em khiêm tốn rồi. Emi cần nhớ kỹ, người mạnh còn có người mạnh hơn, trong xã hội, so với chúng ta thì có rất nhiều người lợi hại hơn chúng ta, nhìn vạn lần không nên kiêu ngạo." Chung Hướng Lượng giảng giải với Trần Thiên Minh.
"Em đã biết, sư huynh" Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Sư huynh, anh nói huyền môn còn bao nhiêu người lợi hại như anh?" Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.
"Nhiều ít ta cũng không rõ, bất quá, vì ta sớm tiếp nhập thế tục, đồng thời do công vụ bận rộn, không có nhiều thời gian luyện công nên anh và sư huynh đệ cũng có khoảng cách. Bởi vậy, Thiên Minh, em phải thường xuyên luyện công, mang võ công sư phụdạy mà luyện cho tốt, tuy sư phụ bình thường hay đùa nhưng chính sự vẫn rất nghiêm túc." Chung Hướng Lượng nói.
"Vâng, em biết." Trần Thiên Minh nói.
"Được rồi, mọi người chú ý, tổng đàn Huyền Môn bên trong núi, nơi đó, điện thoại di động không thể phát sóng, sở dĩ anh muốn nói thế vì các ngươi khi vào núi thì đừng nghĩ có thể gọi điện cho người nhà được." Chung Hướng Lượng đột nhiên nói với bọn Lâm Quốc.
Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói vậy, mang điện thoại ra gọi mấy người thân.
Ngừng lại tại một thị trấn nhỏ, Chung Hướng Lượng tìm một chổ ăn uống, ăn xong mọi người lại lên núi, Tiểu Hạ thì nghĩ ngơi chờ mười mấy tiếng, sau đó cùng Chung Hướng Lượng về thành phố M.
"Sư huynh, còn bao lâu nữa mới lên núi?" Trong lúc ăn Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.
"Với công lực của bọn Lâm Quốc, chỉ cần bốn năm tiếng là tới." Chung Hướng Lượng cười nói. "Cái gì? Còn bốn năm tiếng leo núi nữa sao?" Bọn Lâm Quốc nghe mà ngây người.
"Đúng vậy, các chú không thể phi thân, tất nhiên sẽ chậm, như anh thì chỉ khoảng ba giờ là tới." Chung Hướng Lượng nói.
"Lần trước ba cõng em lên núi mất ba tiếng." Chung Oánh vui vẻ nói: "Bất quá lúc này em muốn leo núi" Nói xong nàng nhìn Chung Hướng Lượng như muốn trưng cầu ý kiến.
"Được, Tiểu Oánh thử đi, để ba khỏi phải mất công cõng con.." Chung Hướng Lượng trìu mến nhìn con gái mình đã mạnh mẽ hơn, vui vẻ nói.
"Sư huynh, Tiểu Oánh đã học khinh công?"Trần Thiên Minh không biết chuyện tình trước đây của tiểu Oánh
"Đúng rồi, tại Huyền Môn đã học rồi."Chung Hướng Lượng gật đầu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.