Khi bọn Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói luyện môn võ công này bọn họ phải làm xử nam cả đời, tất cả đều kêu lên sợ hãi. Tiểu Tô kêu to: "Lão Đại, vậy thì chúng ta làm gì bây giờ? Nhà em ba đời độc đinh, nếu như phải làm xử nam như thế em sẽ làm thất vọng tổ tông".
"Các ngươi đừng có nghe tên tiểu tử thúi đó nói bậy. Làm gì có chuyện như thế. Môn võ công này đúng là xử nam mới luyện được, nhưng sau khi đã luyện thì không quan hệ tới việc có còn là xử nam hay không. Nhưng nếu các ngươi không muốn làm xử nam thì cũng không sao cả" Đại bá vừa mắng Trần Thiên Minh vừa thuyết giáo bọn Lâm Quốc.
"Không nghĩ, không nghĩ" Bọn Lâm Quốc vừa lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán vừa vội trả lời.
Bọn họ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, ngươi đúng là dọa người. Thật sự là dọa chết người.
"Xú tiểu tử, về sau không biết thì đừng có làm bộ ta đây. Ngươi lần trước giúp bọn hắn loạn đả kinh mạch, may mà không có chuyện gì xảy ra nếu không thì bọn hắn thê thảm rồi" Đại bá cốc đầu Trần Thiên Minh.
"Con chỉ nói đùa thôi, ai biết được họ coi là thật" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Đừng nói nữa. Ta đói rồi, mau chuẩn bị cái gì cho ta ăn" Nói xong ông đá một cước vào mông Trần Thiên Minh.
"Trời ơi, đại bá. Đây là cái quần hàng hiệu con mới mua, chân của người bẩn quá, tối qua người không rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547608/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.